Mộ An An lười nói nhiều, liền nhấc chân định rời đi. Nhưng Tóc Xoăn lại kéo cô lại, Mộ An An lại bắt đầu động thủ. Nhưng mọi thủ đoạn của cô đều bị Hoắc Hiển chặn lại. Hoắc Hiển lại ấn người cô vào tường, đồng thời dùng tay giữ cổ Mộ An An, nói: “Mộ An An, thật là nhàm chán khi cô lại không thừa nhận, nốt ruồi đỏ trên cổ này chính là bằng chứng tốt nhất của cô!” Hoắc Hiển nói xong lời này, Mộ An An liền có chút kinh ngạc. Cô biết mình có nốt ruồi đỏ ở trên cổ. Chỉ là nốt ruồi đỏ đó không có hiện rõ, ngày thường cô cũng không để ý tới, ngay cả Trần Hoa cũng không có phát hiện ra. Cô không ngờ Hoắc Hiện vậy mà lại phát hiện ra. Hoắc Hiển cười: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã phát hiện thân hình của cô vô cùng siêu đẹp. Điều tuyệt vời nhất chính là vòng eo của cô, còn có… chiếc cổ thiên nga này” “Lưu manh!” Không lưu manh, làm sao tôi có thể phát hiện ra cô hóa trang xâu xí chứ?” – Hoắc Hiển vô cùng đắc ý. Hắn phát hiện ra Mộ An An là lúc Hoắc Chân Chân tình cờ va vào cô. Chính xác mà nói, Hoắc Hiển đi cùng với Hoắc Chân Chân xuống lầu, khi nhìn thấy Mộ An An hắn có hơi kinh ngạc. Hắn rất thích nhìn dáng người của các cô gái xinh đẹp, mặc kệ trong lòng có ý gì hay không, cô gái có dáng người đẹp sẽ khiến hắn nhìn thêm vài lần. Nhưng thật không ngờ lại phát hiện ra nốt ruồi đỏ. Hoắc Hiển nội tâm rất kích động đích, quan sát Mộ An An một lần nữa, như thể vừa phát hiện ra bảo bối! Nếu đối phương đã nói như vậy, Mộ An An cũng chỉ thành thật thừa nhận:”Là tôi. ” Hoắc Hiển mỉm cười: “Quả nhiên là cô!” Hắn rất hưng phấn: “Trước đây khi nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy khí chất và dáng người của cô không đơn giản, hoàn toàn không tương xứng với gương mặt xấu xí kia, không nghĩ tới, thật đúng là hóa trang xấu xí. Tại sao cô lại hóa trang xấu xí?” Khi Hoắc Hiển nói, hắn không ngừng tới gần Mộ An An,khuôn mặt sắp dính lại với nhau. Ngoài trừ Thất gia ra, Mộ An An không thích ở quá gần với những người khác, lúc này cô liền đưa tay đẩy Tóc Xoăn ra. Mà, Mộ An An vừa mới chuẩn bị động thủ, bên cạnh liền vang lên một giọng nói quen thuộc: Các người đang làm cái gì vậy? Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Mộ An An là đẩy Hoắc Hiển ra. Hoắc Hiển đã có phòng bị nên lui về phía sau vài bước. Mộ An An nhìn sang bên cạnh thì thấy Trần Hoa đang đứng nhìn hai người, cô ấy đang mặc một chiếc váy dài. Mộ An An cân thận nhìn qua, nhận thấy bàn tay của Trần Hoa đang nắm một góc của chiếc váy. Ai nhìn thấy người mình thích lôi lôi kéo kéo với bạn thân của mình, vẫn có thể bình tĩnh chứ. Mộ An An giải thích: “Đụng phải. ” Cô đi về phía Trần Hoa, nhưng Tóc Xoăn phía sau đột nhiên bước tới đặt tay lên vai Mộ An An, khi nghiêng người, đầu anh gần như dựa vào vai trái của Mộ An An. “Trần Hoa, hôm nay em hơi khác một chút. ” Tóc Xoăn nói. Cơ mặt Trần Hoa giật giật. Chắc là muốn cười, nhưng cười không nổi. Mộ An An sắc mặt đã lạnh, cô nói với Tóc Xoăn, “Buông tôi ra. ” Hoắc Hiển ngoắc ngoắc lỗ tai, đối Trần Hoa nói: “Thật trùng hợp, hai người là bạn thân. Anh cũng thông báo, anh định đuổi theo An An nhà chúng ta. ” “Hoắc Hiển!” Mộ An An tức giận. Trần Hoa nở nụ cười, “Đúng vậy, các cậu thật xứng đôi. ”