Bên ngoài phòng thay đồ. Tông Chính Ngự vẫn đang xử lý công việc. Là chủ tịch của một tập đoàn, cộng với một số thế lực đen tối, còn có công việc của Tông Chính gia ở thủ đô, Tông Chính Ngự mỗi ngày đều có vô số công việc chồng chất cần xử lý. Nhưng, dù có làm bao nhiêu việc, anh cũng sẽ cố gắng hết sức phân bổ thời gian cho đứa nhỏ. Đứa nhỏ không có cảm giác an toàn, cần phải cẩn thận. Mà lúc này, Tông Chính Ngự mới vừa xử lý xong một văn kiện, anh liền giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn. Đứa nhỏ đã vào thay quần áo được 30 phút rồi. Bình thường thì 20 phút là thay xong rồi. “Cạch cạch. ” Trong lúc Thất gia đang suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Anh tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng thay đồ, ánh mắt đột nhiên kinh ngạc. Cửa phòng thay đồ mở ra, không phải là một cô gái mặc lễ phục hồng như trong tưởng tượng của Tông Chính Ngự, mà là một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đen chữ V sâu. Chiếc váy chữ V sâu bằng chất liệu vải mỏng, thiết kế ôm sát, bó sát người giúp cô tôn lên vóc dáng một cách hoàn hảo. Cái gì cần có thì đều có. Đặc biệt là phần eo, nhỏ bé đến mức có thể bị bẻ gẫy nếu dùng lực một chút. Mái tóc đen dài được cuộn lên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, nhưng dù sao tuổi cô vẫn còn nhỏ, nên hai má vẫn có chút non nớt. Cả người toát ra một loại gợi cảm đặc biệt giữa thiếu nữ và phụ nữ. Đây là một sức hấp dẫn mà không một cô gái trẻ và phụ nữ gợi cảm nào có thể sánh được. Đó là trạng thái đẹp nhất của một cô gái. Tông Chính Ngự bình tĩnh siết chặt iPad ở trong tay, đôi mắt vốn dĩ đã sâu thẳm, giờ lại càng sâu thêm đến nỗi không thấy đáy. Còn Mộ An An đang đi về phía anh, thì lại vô cùng căng thẳng. Lúc người hầu thay quần áo và trang điểm cho cô, bản thân cũng có chút kinh ngạc. Lúc này nhìn vẻ mặt Thất gia vô cảm, đặc biệt ánh mắt sâu thẳm kia của anh, khiến cho Mộ An An căn bản không biết, Thất gia lúc này đang nghĩ như thế nào? Có kinh ngạc không? Hay là không thích cô như vậy? Mộ An An căng thẳng đến mức gan muốn nổ tung! Mộ An An căng thẳng đến nỗi muốn nổ tung, bởi vì đây là lần đầu tiên cô đứng trước mặt Thất gia với hình ảnh như vậy. ở trường, cô là một cô gái xấu xí, quần áo đều tối màu và trung tính, ở nhà thì cũng là áo hoddie và quần đùi, cô quá lười để phối đồ. Ngoài ra, cô còn thường xuyên giả thành con trai. Có thể nói, Mộ An An có tính cách tương đối mạnh mẽ, mặc dù Tông Chính Ngự nuôi nấng cô như một cô công chúa nhỏ, nhưng cô hoàn toàn không có thích ăn mặc như con gái và đi giày cao gót, cô hoàn toàn sống như một chàng hoàng tử nhỏ. Cô cũng nghe bác sĩ cố nói Thất gia luôn coi cô như một đứa trẻ, cho nên cô mới ý thức được, ví trị của bản thân ở trong lòng Thất gia có vấn đề, vì vậy cô mới muốn mình ăn mặc giống như phụ nữ một chút, gợi cảm một chút. Phá vỡ hình ảnh rập khuôn mà Thất gia đối xử với khi còn nhỏ. Mộ An An đi rất chậm. Nhưng dù chậm đến đâu thì cũng có lúc đến đích. Ví dụ như bây giờ. Mộ An An đã đứng trước mặt Thất gia, cúi đầu cắn lấy sợi tóc: “Thất, thất gia, cháu bây giờ…” “Ai cho cháu mặc như vậy?” Tông Chính Ngự thu hồi ánh mắt, ngắt lời Mộ An An. Anh lặng lẽ để iPad sang một bên. Miếng dán cường lực trên màn hình đã bị nứt ra. Mộ An An rất căng thẳng:”Cháu thấy bộ lễ phục này rất đẹp. ” “Đổi lại. ”- Giọng nói Tông Chính Ngự cấm cản, hơn nữa ngữ khí còn lạnh hơn bình thường. Mộ An An vốn dĩ đang rất căng thẳng. Cô nghĩ, Thất gia có lẽ sẽ rất kinh ngạc. Hoặc có thể là rất bình thường, không được đẹp cho lắm. Nhưng bộ dạng hung hăng và lạnh lùng này, như thể anh ghét cô ăn mặc như vậy, điều đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của Mộ An Am. Nhưng mà Mộ An An không hiểu được: “Thật sự xấu như vậy sao?”.