Đó không phải là danh tính giả mà cô nhờ Tiểu Loa làm cho mình sao? Tại sao nó lại rơi vào tay của Lăng Mặc? Hạ An Nhiên hiểu ra, anh biết cô muốn bỏ chạy nên. mới tức giận như vậy, anh muốn trói cô cả đời, để cô làm lá chắn, làm mồi nhử của anh mãi mãi! Trong lòng cô ớn lạnh, nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt, cô vừa khóc vừa tức giận. "Tôi vì anh mà làm nhiều như vậy, không thể buông tha cho tôi sao? Nếu ...!còn ép tôi như vậy, tôi thật sự cái gì cũng dám làm!" Lăng Mặc nghe những gì mèo hoang nhỏ nói. Anh thực sự là một tên khốn ích kỷ và xấu xa trong mắt cô. Trước đây, những thứ mà mèo hoang nhỏ hiểu lầm, anh cũng không quan tâm, thậm chí anh còn cố tình làm cô sợ hãi. Anh luôn cảm thấy mèo hoang nhỏ đã nằm trong tầm kiểm soát của anh và không để cô có cơ hội rời di. Nhưng nhìn thông tin danh tính giả mà Tôn Nguyên đưa cho, Lăng Mặc hoảng sợ phát hiện ra mèo hoang nhỏ muốn rời xa anh ...!có lẽ rời xa anh không khó như anh nghĩ. Cũng như năm đó, biến mất không thấy tăm hơi! Lăng Mặc không thể chấp nhận việc mèo hoang nhỏ bỏ chạy lần nữa! Anh bị thân phận giả kích động, không kìm nén được cảm xúc giấu kín trong lòng, gằn từng tiếng: “Nếu không phải là do tôi nuông chiều, với tính tình bốc đồng này của cô, cô có thể sống thêm vài phút với tôi sao?" Một vài âm tiết cuối cùng rõ ràng là kéo dài, dường như bao hàm một ý nghĩa sâu xa nào đó. Hạ An Nhiên hơi thở ngưng trệ, nhìn Lăng Mặc không thể giải thích được. Cô thực sự không hiểu, Lăng Mặc đột nhiên nói ra những lời này là có ý gì, là một lời đe dọa khác sao? Hạ An Nhiên phản kháng lại một lần nữa. Lăng Mặc cũng biết rằng chiến thuật hù dọa là vô ích, có thể là nghĩ đến việc mèo hoang nhỏ muốn bỏ chạy, anh bất chấp mọi phương pháp” Anh nói với một giọng rất thấp, trọng âm từng chữ. “Động tay động chân với tôi, đối với tôi kiêu ngạo và tùy hứng, hơn nữa còn uy hiếp tôi...!Cô làm những chuyện này, nếu là người khác, cô nghĩ mình chết bao nhiêu lần rồi?" Hạên Nhiên nghĩ đến tất cả sự kiêu ngạo mà cô đã thể hiện trước mặt Lăng Mặc..