Hạ An Nhiên phát hiện phản ứng mang thai của cô còn dữ dội hơn những người khác. Nôn nhiều hơn những người khác. Có phản ứng buồn ngủ sớm. Khi cô đang mê man ngủ thì tiếng chuông cửa đã đánh thức cô. Hạ An Nhiên cúi đầu mở cửa, nhìn thấy Cố Kì đang đứng ở cửa nở nụ cười tươi rói nói với cô: “Hôm nay Long Đằng xử lý được một sự việc lớn, thầy kêu chúng ta đi ra ngoài tụ tập." Hạ An Nhiên chỉ vào bản thân ốm yếu của cô. “Cô nghĩ tôi còn sức để đi ra ngoài sao?" Cố Kì chậm rãi mờ mịt nhìn Hạ An Nhiên đang lười biếng, " Cô bị sao vậy? Tại sao tôi lại cảm thấy như cô đã trải qua một trận chiến vất vả?" Hạ An Nhiên như bị nói trúng tim đen" Cô có thể nói chuyện trong sáng hơn được không? Tôi đang mệt mỏi...!cái gì mà đại chiến" Cố Kì:" ...!Tôi chỉ miêu tả mà thôi! " Hạ An Nhiên nghiêm mặt: “Không tả được thì đừng tả." Khóc! Tất cả là tại Lăng Mặc quá khốn nạn và biến thái. Loại kích thích này phải mất một thời gian dài anh mới chịu buông tha cho cô ấy. Nhiều như vậy đã lâu rồi mà vẫn chưa giảm tốc độ. Lại còn bị Cố Kì trực tiếp vạch mặt "cuộc chiến"! Hạ An Nhiên trong lòng đay nghiến Lăng Mặc hàng vạn lần, cũng không giải được hận. Nhưng khi đối mặt với Cổ Kì, cô vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, “Cô và thầy đi ăn mừng đi, kệ tôi!" Mặc dù, Thu Khanh Khanh không muốn hợp tác với Tập đoàn Lăng Thị. Nhưng dù sao thì cũng đã giải quyết được chuyện rắc rối khiến Long Đằng đau đầu, chuyện nên ăn mừng thì vẫn phải ăn mừng. Sau khi Hạ An Nhiên mờ mịt đóng cửa lại, cô lại nằm xuống giường. Vừa mới nằm xuống, cô chợt nghĩ đến một chuyện rất vui, liền lẩm bẩm một mình: “Hôm nay, mình ở một mình!!!" Ban đêm không cần run như cầy sấy ngủ cùng với tên cẩu nam nhân, cuối cùng cũng có một đêm không bị bóc lột! Có điều gì hạnh phúc hơn thế này? Hạ An Nhiên đầu óc còn đang mềm nhũn, chợt tỉnh táo lại, đột nhiên ngồi dậy, “Đã lâu không như vậy, tối nay mình đi dưỡng da thật tốt." Mà dưỡng da phải có một chút đồ ăn ! Hạ An Nhiên lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm món ngon. Khi nhìn những món ăn, lại ngậm ngùi. Trước kia nhìn mấy món nướng siêu ngon, tôm hùm cay, gà nướng, gà rán ...! Hiện giờ lại không thấy thèm, lại còn buồn nôn. Ăn rau rất đau khổ! Hơn nữa, những món rau này lại không ngon bằng đầu bếp ở Lăng Trạch nấu! Hạ An Nhiên lại đáng thương nằm xuống giường, tự lẩm bẩm một mình, “Lăng Trạch thật ra không tệ." Trừ Lăng Mặc ra, những thứ khác đều rất tốt! Ngay khi cô đang ở trong tình trạng chán nản, chuông cửa lại vang lên. Hạ An Nhiên nhẹ nhàng bước tới cửa, vừa mở cửa 1 đã buồn bực nói: “Tôi thật sự không muốn đi ra ngoài, cô và Thu Khanh Khanh cùng nhau đi ăn cơm đi!" Lời nói vừa dứt, mới phát hiện là người ở cửa là Lăng Mặc. Hạ An Nhiên sửng sốt, “Sao anh lại ở đây?" Lăng Mặc: "Tất nhiên là đưa phu nhân về nhà!" Hạ An Nhiên không nghĩ là Lăng Mặc sẽ đến đưa cô về nhà, khóe miệng giật giật nói: “Tôi không thể ở lại khách sạn một đêm sao?" Lăng Mặc:" Nếu phu nhân không muốn về nhà tôi sẽ ở lại với cô " Hạ An Nhiên:"..." Cô ấy chỉ muốn ở một mình, không phải ở với cẩu nam nhan! Hơn nữa, anh ấy đến để ở cùng cô, vậy cô ở khách sạn và ở nhà có khác gì nhau không? Khi Hạ An Nhiên không nói nên lời, Lăng Mặc cũng cố ý ghé vào tai cô, giọng nói từ tính ấm áp" cùng phu nhân ở khách sạn, cũng thật sự rất phấn khích. " " Hạ An Nhiên ngẩn người. Cần nam nhân biến thái này hiện tại không cần thủ đoạn kích thích của cô, bắt đầu mở mang suy nghĩ mình làm mình hướng, chủ động giở trò kích thích. Hạ An Nhiên không muốn rơi vào cảnh xấu hổ tồi tệ, biến thái nào thêm nữa..