*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Triết đá đối phương một cái," Đồ của gia đình chúng tôi, dù có lãng phí, cũng không phải người trợ lí nhỏ như anh có thể động vào! Anh chính là ăn trộm! " Trợ lý kêu thảm thiết ôm đùi Hạ Triết," Hạ Tổng, thật sự là lần đầu tiên của tôi, hãy bỏ qua cho tôi!" Hạ Triết hung hăng đá anh ta sang một bên, "Ăn trộm đồ của tôi, còn muốn tôi bỏ qua, nằm mơ! " Lúc này, hai nhân viên bảo vệ vội vã chạy đến. Hạ Triết mắng rất khó chịu, "Tôi trả tiền cho các người để các người ăn không ngồi rồi sao? Không thấy người này đã trộm hết sạch đồ của Đức Thụy sao!" Hai nhân viên bảo vệ bị mắng, nhanh chóng không chế người trợ lí. Hạ Triết hung tợn nhìn, “Các người hãy điều tra kĩ, trước đây chắc chắn anh ta cũng đã trộm những thứ khác.” Bảo vệ vội vàng gật đầu, “Chúng tôi sẽ điều tra kĩ!" Sau khi Hạ Triết nhìn bảo vệ đưa trợ lý đi, trong lòng vẫn còn tức giận. Nhưng sau đó hắn nghĩ lại, trợ lý lén lút đến văn phòng của bố hắn để lấy trộm đồ, tại sao hắn không đi lấy? Phải biết rằng, Hạ Đức Hải trước đây thích sưu tầm một số bảo vật, không chừng chúng đều ở văn phòng. Hạ Triết xoay người đi đến văn phòng Hạ Đức Hải. Văn phòng của Hạ Đức Hải bị bỏ hoang sau khi ông qua đời. Hạ Triết cảm thấy văn phòng này đã có người chết, cho dù người chết là bố hắn, hắn cũng vô cùng sợ hãi mà phong tỏa văn phòng này. Hôm nay là lần đầu tiên hắn đến đây. Văn phòng vẫn như trước, như thể Hạ Đức Hải vẫn chưa chết. Nhưng sau khi Hạ Triết bước vào, anh vẫn cảm thấy đây u ám, giống như có người đang nhìn chằm chằm anh trong bóng tối. Sau một hồi ớn lạnh, Hạ Triết bắt đầu tìm kiếm bảo vật. Thật lâu sau, cuối cùng tìm thấy một cái hộp trong tủ dưới đáy bàn làm việc. Hộp này được khóa bằng mật mã. Hạ Triết vẻ mặt hưng phấn: "Lão già này thật sự giấu giếm cái gì, bình thường mật mã của ông ấy, cũng loanh quanh vài cái.." Hạ Triết bắt đầu thử từng cái một. Khi đến cái thứ tư, nó mở ra một cách trơn tru. Hạ Triết nghĩ trong đó chứa bảo vật vô cùng giá trị, có thể bán lấy tiền, nhưng khi nhìn thấy thì chỉ có một cây bút ghi âm và một bản hợp đồng viết tay. Hạ Triết khó hiểu, “Cái quái gì thế này!" .