Lăng Minh Hải khuôn mặt bình thản, cởi áo khoác ra, “Người của tôi mua chuộc trợ lý của Tôn lão, biết được một số chuyện." Lê Văn Tĩnh cầm lấy áo, lo lắng hỏi " Rốt cuộc Lăng Mặc đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Minh Hải giọng điệu tàn nhẫn, “Hiện tại hắn không thể chết được, ít nhất còn hai năm nữa." Lê Văn Tĩnh Sững sờ, "Y thuật của Tôn Lão cao như vậy sao? Một người sắp chết qua tay hắn lại có thể sống lâu như vậy?" Lăng Minh Hải liếc mắt, "Lão Tôn danh xưng thân y không phải tự dưng mà có.Hắn có năng lực này, cũng không quá kinh ngạc.” Bản lĩnh của Tôn lão chính Lăng Minh Hai cũng từng thấy. Năm đó một người quản gia trong gia tộc, thiếu một hơi nữa là chết. Nhưng sau khi Tôn Lão điều trị, bây giờ quản gia vẫn còn sống và phụ trách tốt trong gia đình. Lê Văn Tĩnh không khỏi than thở "Trước kia ông chưa từng nghe nói Tôn Lão đến thành phố Lô Hải Khám cho Lăng Mặc sao?" Lăng Minh Hải “ Nếu biết, tôi sẽ để cho Tôn lão và Lăng Mặc gặp nhau sao?" “Cũng phải, Lăng Mặc vì để bản thân có thể sống thêm một thời gian nữa, chuyện gặp Tôn lão đương nhiên phải giấu kỹ rồi", Lê Văn Tĩnh nhìn chồng với vẻ mặt đầy u ám “Bây giờ phải làm sao?” Nhìn thấy chồng mình chậm chạp không mở miệng, Lê văn Tĩnh mắt lạnh lùng. “Bây giờ chúng ta không thể tấn công trực tiếp Láng Mặc, nhưng … nếu chúng ta tấn công Tôn Lão thì sao? ông ta chết rồi, không ai có thể… chữa trị cho Lăng Mặc nữa!” Lăng Minh Hải bác bỏ “ Tôn Lão đã kiểm tra sức khỏe cho Lăng Mặc, đơn thuốc tất nhiên đã viết xuống, giết ông ta có tác dụng nữa sao?” Ánh mắt càng sâu, “Hơn nữa, sự tồn tại của Tôn Lão quan trọng hơn em nghĩ.” Lê Văn Tĩnh có chút khó hiểu, “Chỉ là một bác sĩ, cho dù là y thuật giỏi, nhưng có thể làm được gì?” Không ít người cũng nghĩ giống Lê Văn Tĩnh và Giang Nhụy Nghiêng, cho rằng Tôn Lão dù có là một thần y, thì ông ta cũng chỉ là một cái danh mà thôi, và không có lai lịch gì to lớn cả! Lăng Minh Hải lắc đầu, “Tôn Lão chỉ là một bác sĩ thì không có gì đáng ngại, nhưng em có biết ông ấy cứu được bao nhiêu người không? Tôn gia tuy không phải là một gia tộc lớn, nhưng những năm gần đây, dựa vào y thuật của mình, bọn họ đã xây dựng được không ít mối quan hệ!!” Lê Văn Tĩnh ngay lập tức hiểu ra sau khi được Lăng Minh Hải nhắc nhở. Tôn Lão không có nhiều lai lịch, nhưng những người được ông ấy cứu đều có lai lịch. Nếu có chuyện gì xảy ra với Tôn Lão, những người từng được ông ta cứu nhất định sẽ điều tra. Đây căn bản là chọc tổ ong vò vẽ. Lê Văn Tĩnh nhận ra rằng ý tưởng của bà ta vừa rồi chính là một con đường dẫn đến cái chết, cảm thấy may mắn nói: “May mắn là anh đã nhắc nhở.” Nếu không, bà ta thực sự sẽ làm điều gì đó ngu ngốc. Lăng Minh Hải ngồi trên ghế sô pha, thật lâu sau, ông ta nheo mắt lại, nghiêm nghị nói: “Việc chúng ta phải làm là giải quyết gốc rễ. Lê Văn Tĩnh nghi ngờ, “Ý anh là gì?” Lăng Minh Hải: “Cho dù Lăng Mặc còn thời gian. Không quan trọng là hai năm hay ba năm … Tóm lạl đều sẽ chết, phải không? Mà hiện giờ nó đang tiêu hao sức lực lên kế hoạch cho tương lai đời thứ ba của Lăng gia ” Lê Vãn Tĩnh vẻ mặt trịnh trọng,” Bây giờ Hạ An Nhiên đang mang thai, hương khói ba đời sẽ không bị cắt bỏ, những người đi theo Lăng Mặc nhất định sẽ có tâm nguyện tiếp tục đi theo đời thứ ba của Lăng gia”.