Hạ An Nhiên ngơ ngác trả lời câu hỏi của Lăng Mặc, "Tôi không sao!" Có điều lại phát giác nghi ngờ " Lẽ nào anh không hỏi tôi sau khi nôn đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Mặc bình tĩnh khôn khéo trả lời " Cô có thể gửi tin nhắn Wechat cho tôi, để xem cô đã ứng phó như thế nào. Tôi có gì phải lo lắng?" Hạ An Nhiên: "....." Được thôi, thật không có chuyện gì có thể qua mắt được lão hồ ly Lăng Mặc. Hạ An Nhiên nhất thời mất cảm giác, cô uể oải thì thào" Tôi muốn về Tiểu Dương, cảnh tượng đẫm máu đó có hơi ghê sợ, tôi muốn ổn định lại tinh thần" Lăng Mặc ra lệnh cho cô: “ Về nhà rồi nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung nữa.". Hạ An Nhiên nhất thời không nói nên lời, tại sao tên cầu nam nhân này càng ngày càng độc đoán vậy chứ. Vừa rồi, vì để thuận lợi lấp liếm chuyện này, tôi đã lừa Nhị phu nhân rằng trưa nay anh muốn về nhà, nếu anh không về, Nhị phu nhân há sẽ nghi ngờ lời tôi vừa nói?" Yếu ớt cầu xin " Hay là, trưa nay anh về nhà ăn cơm?" Lăng Mặc: - Biết rồi, trưa tôi sẽ về" Sau khi cúp máy của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên mệt mỏi dựa vào cửa xe. Vừa rồi là một màn kịch lớn không vừa ý, thật đáng buồn. Vừa về đến nhà, Hạ An Nhiên đã kêu Tôn quản gia dặn nhà bếp chuẩn bị thêm vài món ngon. Tôn quản gia có vẻ ngạc nhiên vui mừng “ Hôm nay thiếu phu nhân có khẩu vị rồi sao?" Từ Lăng Mặc, Tôn quản gia biết rằng đường huyết của Hạ An Nhiên thấp và hơi suy dinh dưỡng, Tôn quản gia bắt đầu lo lắng về chế độ ăn uống của cô và cố gắng bằng mọi cách để cô ăn nhiều hơn. Nhưng cho dù đó là món yêu thích của cô, hay cao lương mỹ vị, cô cũng k thèm để mắt tới. Cứ tiếp tục như này...! Tôn quản gia vô cùng lo lắng, tiểu thiếu gia sẽ không đói chứ? Lúc nghe Hạ An Nhiên dặn nhà bếp thêm món, thật sự vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên, sau vài giây còn chưa kịp vui mừng, Tôn quản gia đã nghe thấy Hạ An Nhiên âm thầm nói thêm, "Buổi trưa Lăng Mặc sẽ trở lại ăn cơm.".