Tuy nhiên, cô vẫn chớp thời cơ bỏ qua đĩa thịt trước, và vội vàng nhét một mớ rau vào miệng. Nhìn thấy động tác nhỏ của mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc thẳng thừng gắp một viên thịt bò cho mèo hoang nhỏ. Hạ An Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng ăn. Hạ An Nhiên che miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Mặc, hy vọng anh sẽ để cô yên. Nhưng bên kia lại dửng dưng nhìn cô. Ánh mắt như muốn nói: Nhất định phải ăn! Hạ An Nhiên cảm thấy xót xa trong lòng, cố gắng nuốt thức ăn trong miệng. Như vậy, sau nhiều lần ...! Hạ An Nhiên rốt cuộc không kìm được nữa, đứng dậy lao vào phòng toilet trong phòng riêng. Sau khi nôn mửa, cô trở lại bàn một cách yếu ớt và thấy trong bát của cô có thêm một vài miếng thịt. Hạ An Nhiên: "..." Cô nôn mửa như vậy, người ta còn ép cô ăn mấy món thịt. Người đàn ông chó này không phải là người, anh ta là một con quỷ hành tẩu nhân gian! ! ! Sau bữa trưa. Lăng Mặc rời đi, và Hạ An Nhiên vừa nghĩ thôi đã thấy chán, cũng không tức giận gì. Trên đường đến phòng thí nghiệm, bất ngờ có người nhảy ra chặn đường cô. Hạ An Nhiên sửng sốt. Trác Châu bối rối xoa đầu, “làm cô sợ rồi à?" Hạ An Nhiên giật giật khóe miệng, khẽ nói: "Có chuyện gì sao?" Thấy bộ dạng khó coi của Hạ An Nhiên, Trác Châu liền hỏi: “Có phải là có người ép buộc cô làm những việc cô không thích?" Hạ An Nhiên nghĩ lại những thứ mình vừa trải qua, gật đầu một cách đau lòng, trưởng thành rồi nhưng vẫn luôn bị xã hội ức hiếp. Cho dù là bị người khác ép buộc nhưng vì để tồn tại nên đành phải chịu đựng. Nghe An Nhiên nói, Trác Châu biết rằng mình đã đoán đúng. Tên Diêm vương sống hẳn đang sử dụng quyền lực của mình để buộc Hạ An Nhiên làm những điều cô ấy không thích làm. Mà Hạ An Nhiên lại kiêng dè quyền hành của anh ta nên không thể không tuân theo. Trác Châu an ủi: “ Yên tâm, nhân quả báo ứng, kẻ đó nhất định sẽ bị quả báo." Diêm vương sống đã làm quá nhiều việc ác rồi, cũng không sống được bao lâu nữa.