Một nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt lười biếng của Thu Tử Châu, "Ông chủ, anh thật là thần thánh, không thể che giấu bất cứ điều gì với anh" Anh đã cho người theo dõi Viện nghiên cứu Long Đằng bên kia, cho dù một ngọn gió thổi qua cũng không bỏ xót. Đương nhiên, những gì đã xảy ra trên Internet ngày hôm nay, tự nhiên cũng biết một ít. Vẻ mặt của Thu Tử Châu có chút kinh ngạc, "Trước đó, Nhiễm An là một đại thần ẩn danh, tỗi nghi ngờ không biết anh ta có phải là nhân vật hư cấu do Thu giáo sư cô ý bịa ra không, chỉ là để thêm một mảnh khóe mới cho Long Đằng thôi, nhưng không ngờ lần này anh ta lại đột nhiên xuất hiện như vậy " Lăng Mặc sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, lông mày nhíu chặt hỏi: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra?" Thu Tử Châu lập tức bắt bật người lên, "Có một Công ty nhỏ không có mắt, lại dùng tên tuổi của Nhiễm An, Nhiễm An khó chịu đã xuất hiện." Mặc dù, Nhiễm An không trực tiếp tỏ thái độ với “ Beauty" Nhưng chỉ cần không phải là một kẻ ngốc, thì sẽ biết mục đích của Nhiễm An trong buổi phát sóng trực tiếp này là gì. Thu Tử Châu nhẹ lắc đầu, khinh thường nói: "Ngày nay con người vì kiếm tiền, tên tuổi của ai cũng dám mạo danh.” Nếu có giả mạo thì cũng không cần phô trương, lại còn gây ra ồn ào với lượt tìm kiếm hàng đầu như vậy. Và khi Lăng Mặc nghe Thu Tử Châu nói lời này, ảnh mắt anh ấy lạnh lẽo, "Vì chuyện nhỏ này, mà đã xuất hiện? Thật sự là thiếu kiên nhẫn Thu Tử Châu: "Ông chủ, tôi nghĩ rằng Nhiễm An làm như vậy rất thú vị......!Nếu không, anh ấy sẽ luôn bị một số người lộn xộn mạo danh, không phải rất ngột ngạt sao?" Lăng Mặc liếc nhìn Thu Tử Châu, "Cho nên, cậu chỉ có thể ở bên cạnh tôi." Thu Tử Châu: “...” Tại sao lại cảm thấy rằng ông chủ đang xem thường hăn? Tuy nhiên, Thu Tử Châu không quan tâm lắm, hắn dựa vào người Lăng Mặc, vẻ mặt siêng năng "Ông chủ, lần này chắc anh có hể cảm nhận được sức mạnh của Nhiễm An rồi, để cho chị dấu đi giật dây một chút thì sao?" Lăng Mặc phớt lờ nó và bỏ đi. Nhìn thấy bóng lưng của ông chủ rời đi, Thu Tử Chậu củi đầu, "Ông chủ, Nhiễm An là tiền, anh ngay cả tiền cũng không cần sao?" Khi Lăng Mặc lên xe, liền liên lạc với Hạ An Nhiên. Điện thoại một lúc vẫn chưa có người bắt máy Lăng Mặc trực tiếp tự đặt câu hỏi: "Còn ở Viện nghiên CỨU" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ và ngọt ngào như sữa, "Không, tôi đã về nhà rồi." Lăng Mặc nhíu mày, "Tại sao trở về?" Không ngoan ngoãn ở Viện nghiên cứu, chờ anh tới đón sao? Hạ An Nhiên giải thích, "Chiều nay tôi có việc phải làm, nên tôi xin nghỉ phép......!Sao vậy, có chuyện gì sao?" Lăng Mặc vốn “ tiện đường” đến đón Hạ An Nhiên cùng về nhà, lạnh lùng nói: "Không có gì." Có chút không vui cúp máy. Trở về dinh thự Lăng Mặc bước vào cửa liền hỏi Tôn quản gia, "Cô ấy ở đầu?". Tôn quản gia mỉm cười, "Thiếu phu nhân đang ở trong bếp, cô ấy nói phải làm món ngon cho cậu đó, thiếu gia." Lăng Mặc: "Chắc cô ấy không ăn vụng trong bếp chứ?" Tôn quản gia sửng sốt. "Thiếu phu nhân sẽ không làm như vậy, đúng không?" Lăng Mặc không mấy tin tưởng vào con mèo hoang nhỏ, và đi thẳng vào bếp. Trước khi đến cửa phòng bếp, anh đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hạ An Nhiên từ bên trong vọng ra, "Món này mùi vị không ngon, khác với những gì tối ăn bên ngoài." Rồi...!anh nghe thấy, con mèo hoang nhỏ đang nhai "răng rắc", "rằng rắc", không biết đang ăn cái gì. Có một đám mây đen trên trán Lăng Mặc. Con mèo hoang nhỏ đang thực sự cố gắng tìm cơ hội để ăn vụng. Đi tới cửa phòng bếp vài bước, nhìn lưng của con mèo hoang nhỏ quay về phía anh, không biết đang ăn cái gì, thấp giọng hỏi: "Đang làm cái gì!".