Vì vậy...!Trương Diệu đã nhìn thấy cảnh Hạ An Nhiên "dội nước sôi" về phía Hàn Chỉ Đình ngay lúc bà ta vào phòng với Cố Ngôn Duy. Hàn Chỉ Đình chống tay đau đớn ngồi xổm sang một bên. Trương Diệu sắc mặt xấu xa, chạy tới bên người Hàn Chỉ Đình, cầm lấy bàn tay đỏ bừng của cô, " Phỏng nặng như vậy, để bác đi gọi bác sĩ." Nhưng mà Hàn Chỉ Đình vẻ mặt chịu đựng đau đớn, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ An Nhiên rất khó hiểu hỏi: "Cô làm cái gì vậy!" Trương Diệu nhìn theo ánh mắt của Hàn Chỉ Đình, tức giận quay đầu lại, nhìn về phía Hạ An Nhiên. Sau khi nhìn rõ mặt Hạ An Nhiên, cô ta tức giận nói: "Lại là con hồ li tinh không biết xấu hổ này à!" Con dâu tượng lại đến gặp con trai bà ta, nhưng bà không ngờ rằng hồ li tinh đến đây gây rối. Trương Diệu tức giận đứng dậy đi đến trước mặt Hạ An Nhiên, định vung tay tát. Hạ An Nhiên né tránh một cách gọn gàng. Trương Diệu thấy đánh không trúng người, càng tức giận, "Hồ li tinh còn dám né sao." Nhìn thấy Trương Diệu lại định đánh Hạ An Nhiên, Hàn Chỉ Đình chịu đựng vết thương bị bỏng, cô ta kéo Trương Diệu và nói một cách đáng thương, "Bác gái à, bác đừng vì con mà tức giận, ảnh hưởng đến cơ thể thì phải làm sao bây giờ." Sau đó, cô ta nhìn Hạ An Nhiên bằng ánh mắt oan ức, "Tôi không biết, có phải vừa rồi tôi có nói gì khiến cô cảm thấy không vui không...!Tôi xin lỗi." Nhìn Hàn Chỉ Đình hiểu chuyện, Trương Diệu càng cảm thấy xót xa, "Không cần phải xin lỗi con hồ li tinh này." Hàn Chỉ Đình nói: "Cô Hạ đã đối xử với con như thế này, nhất định là con đã làm điều gì khiến cô ấy tức giận. Con nên xin lỗi." Trương Diệu hừ lạnh một tiếng, "Không phải là con làm sai, mà chính là con hồ ly tinh này cố ý muốn gả vào cửa nhà Cổ gia. Khi nhìn thấy con ở đây, cô ta tự nhiên khó chịu, cho nên mới cố ý động tay con" Hàn Chỉ Đình "chết lặng", "Cô ấy không phải là bạn của anh Ngôn Duy sao?" Trương Diệu cực kỳ khinh thường, "Làm sao một con hồ li tinh muốn trèo lên giường con trai bác, chỉ đơn giản là muốn làm bạn của con trai bác?" Hàn Chỉ Đình vẻ mặt đau khổ, "Hóa ra là như thế này, con còn tưởng rằng mình đã làm gì sai chọc giận chị ấy Nhìn Hạ An Nhiên rất yếu ớt, "Nếu cô thật sự thích anh Ngôn Duy, tôi sẵn sàng cạnh tranh một cách công bằng với cô, còn hơn là dùng cách thô lỗ như vậy làm tổn thương người khác." Cuối cùng, Hàn Chỉ Đình dùng ánh mắt thương tâm nhìn Cố Ngôn Duy đang ở cửa, khuôn mặt nhỏ bé đẫm lệ cùng quyết tâm không gì sánh được. "Nhưng mà, tôi rất thích anh Ngôn Duy. Tôi sẽ không vì cô gây khó khăn mà rút lui. Tôi sẽ cố gắng hết sức." Trương Diệu nghe Hàn Chỉ Đình nói điều này, bà ta ấy cảm thấy nhẹ nhõm. Bà ta thực sự lo lắng rằng Hàn Chỉ Đình sẽ tức giận bỏ chạy vì sự rắc rối của hồ li tinh, nhưng bà ta không ngờ rằng trái tim Hàn Chỉ Đình là vững vàng kiên định đến vây Tuy nhiên, Trương Diệu vẫn có một sự tức giận vô bờ bến đối với Hạ An Nhiên, và lời nói của bà ta càng thêm ác ý. "Cô gái này, nếu còn cần mặt mũi thì mau cút ra ngoài và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Ngôn Duy nữa...!Loại phụ nữ vô sỉ như cô, tôi đã nhìn thấy rất nhiều! Ngôn Duy bị cô lừa gạt, đó là sai lầm tuổi trẻ, nhưng tôi sẽ không bị cô lừa! " Trong lòng đầy phẫn nộ, bà ta lại nhìn Cố Ngôn Duy đang ngồi trên xe lăn. "Ngôn Duy, hôm nay con đã nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này rồi. Bắt nạt Chỉ Đình tàn bạo như vậy không phải là người tốt chút nào." Kéo tay Hàn Chỉ đình, " Con xem bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn đã bị phỏng đến mức này" Cố Ngôn Dụy nhìn Hàn Chỉ Đình đang đầy bất bình, hỏi: "Là cô ấy hất nước vào em?" Trương Diệu lên tiếng trước, "Chúng ta đều đã nhìn thấy, chính là hồ ly tinh này đã hất nước, còn cần hỏi sao?" Hàn Chỉ Đình nhẹ nhàng kéo cánh tay của Trương Diệu, và thì thầm với Cố Ngôn Duy: "Có lẽ là do cô Hạ đã không cẩn thận...".