Lăng Mặc chậm rãi húp một ngụm cháo, nhẫn tâm nói: Tôn quản gia sẽ không chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô nữa, và cũng sẽ không có bồi thường nào.”
Hạ An Nhiên vốn dĩ rất thích ăn vặt đồ ngọt, không thể không luyến tiếc
Tên điên bệnh hoạn này không thể dễ thương một chút được sao? Hạ An Nhiên buồn bực liếc mắt nhìn, "Anh đã quên lời anh nói tối hôm qua rồi sao?"
Người đàn ông bệnh hoạn vừa mở khóa chế độ “sủng vợ”, dùng tay thản nhiên gõ lên mặt bàn, " Mau ăn đi
Hạ An Nhiên thấy lời nói bóng gió của mình vô dụng, trực tiếp giải thích," Tối hôm qua anh nói là sẽ đối xử tốt với tôi, chiều chuộng tôi, tại sao sáng nay lại trở mặt không giữ lời hứa?
Lăng Mặc nhẹ nhàng nói: "Nhưng điều này không có nghĩa là cô muốn làm gì thì làm."
Hạ An Nhiên không nói nên lời.
Loại đàn ông chó má này, anh ấy muốn bỏ chặn chế độ Sủng vợ”.
Không thì tức chết bà mất, cảm ơn trời đất.
Hạ An Nhiên lẩm bẩm rồi cầm lấy một chiếc bánh bảo, gặm nó.
Vừa gặm vào miệng chiếc bánh bao không thịt, cô chợt phát hiện, rau dưa từ khi nào lại ngon như vậy?
Lăng Mặc đi làm sau khi ăn sáng,
Hạ An Nhiên còn có việc phải làm, cô phải đến Đại học Lô Hải và đưa tài liệu dự án cho nhóm nghiên cứu RY của Đại học Lô Hải.
Nhóm nghiên cứu RY là nhóm nghiên cứu được Đại học Lô Hải giao cho Cổ Kì để tham gia cuộc thi.
Nghe nói, nhóm nghiên cứu RY đã là một nhóm nghiên cứu lớn nhiều kinh nghiệm, và có rất nhiều dự án nghiên cứu.
Hạ An Nhiên sẽ gửi cho họ thông tin, để họ làm bài kiểm tra cuối cùng về hiệu quả của thuốc và phân loại dữ liệu.
Tôn quản gia sắp xếp xe, Hạ An Nhiên nhanh chóng rời đi
Có thể vào cổng Đại học Lô Hải, nhưng muốn đến viên nghiên cứu thì phải xuất trình chứng minh mới có thế lái xe vào.
Hạ An Nhiên xuống xe ở cổng viện nghiên cứu.
Trước khi đến đây, cô đã gọi điện trước cho Cổ Kì.
Cổ Kì nói sẽ có người đến đón cô.
Đến lúc đó hãy giao tài liệu cho những người trong nhóm nghiên cứu RY, sau khi xong thì có thể rời đi.
Chỉ là, đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy ai.
Hạ An Nhiên cũng không vội, cô đi đến dưới gốc cây lớn gần của viện nghiên cứu, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng màu bạc, đi ngang qua Hạ An Nhiên.
Vốn dĩ người bên kia sẽ trực tiếp lái xe vào viện nghiên cứu, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ An Nhiên, chậm rãi lùi xe lại, dừng sát vào người Hạ An Nhiên.
Cửa sổ từ từ hạ xuống.
Người lái xe là một phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, cô ấy hình như như một học giả của học viện.
Sau khi nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên một lúc, người phụ nữ ngập ngừng gọi, "Hạ An Nhiên?"
Hạ An Nhiên lộ vẻ nghi hoặc, "Chúng ta quen nhau sao?"
Người phụ nữ lái xe sửng sốt, cười nhẹ, cố ý trêu chọc: " Cổ thật đúng là người mau quên, ngay cả tôi cũng quên sao? Tôi là bạn học trung học của cô, Liễu Giai Giai!" Nghe tên, Hạ An Nhiên cố gắng nhớ, hình như bọn họ học chung một lớp, người đó là lớp trưởng của cổ.
Chỉ là cuộc sống trung học của Hạ An Nhiên thật khủng khiếp.
Đầu tiên là bị những người trong lớp cô lập, và sau đó là mục tiêu bắt nạt của một số học sinh xấu.
Cuối cùng, cô trở nên cô đơn trong lớp, và hiếm khi giao lưu với các bạn cùng lớp.
Nhưng lúc đó cô ấy không bận tâm đến những điều này.
Để thoát khỏi cuộc sống u ám của cô nhi viện, cô cố gắng học hành bản sống bản chết.
Chỉ khi học thật giỏi, cô ấy mới có thể vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy và bước đến một nơi đầy nắng....