Hạ An Nhiên nhìn bản đồ, khởi hành về phía dãy núi Cảm thấy núi rừng có chút u ám, Bùi Kì chủ động lên tiếng," Hình như ông ấy cũng đang tu hành tại một ngôi chùa trong núi Hạ An Nhiên vẫn chưa hiểu “ Người nào?” Bùi Kì gật đầu, "Chính là ông cụ Lăng!" Sau khi Hạ An Nhiên đến nhà Lăng gia, cô chỉ nghe nói đến bà cụ Lăng, chưa từng nghe nói qua Ông cụ Lăng, còn tưởng rằng ông cụ Lăng không còn nữa. Hạ An Nhiên nghi hoặc, "Tại sao ông ấy không ở Lăng gia mà lại ở trong chùa?" Bùi Kì: " Đó chẳng phải là do ba của Lăng Mặc sao?." Hạ An Nhiên càng nghi hoặc: “ Ba anh ấy thì có liên quan gì?” Bùi Kì kiên nhẫn bắt đầu giải thích. "Không phải tôi đã nói với cô trước đó rằng ba anh ấy đã chết trong một vụ tấn công khủng bố." Ba anh ấy rất giỏi. Tập đoàn Lăng Thị bây giờ có thể phát triển nhanh chóng và đã biến thành đế chế thương mại. Một phần nguyên nhân là do những cải cách quyết liệt của ba anh ấy đã đặt nền móng". Và Lăng gia cũng là nhờ những mối quan hệ của ông ấy, từng bước từng bước đi lên và trở nên ổn định hơn trong số những gia đình giàu có hàng đầu. 11 Hạ An Nhiên hiểu rõ, nhìn chung, ba của Lăng Mặc đặc biệt có quyền lực. Sau khi Bùi Kì nói về những thành tựu to lớn của ba Lăng Mặc, cô thở dài, "Vì vậy, cái chết của ba anh ấy đã ảnh hưởng rất nhiều đến Lăng gia. Ông cụ Lăng vi không thể chịu nổi cú shock đã đến chùa để tu hành" Hạ An Nhiên có thể hiểu được một chút, có lẽ ông cụ Lắng không chấp nhận được, người tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh, bởi vậy mới lánh đi. Bùi Kì mở box đàm thoại về Lăng Gia, Hạ An Nhiên thuận miệng hỏi thêm một vài chuyện. Người muốn mạng sống của Lăng, Mặc là thành viên trong Lăng gia, Hạ An Nhiên muốn hiểu rõ hơn về những người trong Lăng Gia. Sau đó, hai người đã nói rất nhiều chuyện của Lăng Gia trước đây. Thấm thoát hai người của họ đã rời đi khoảng ba mươi phút. Đột nhiên, Bùi Kì kích động chỉ vào một vị trí trong núi sấu, “Nhìn xem, ngôi chùa ở kia.” Hạ An Nhiên nhìn sang, thấy cách đó không xa thật sự có một ngôi chùa đổ nát, hai người tiếp tục đi một đoạn đường rồi đến cổng chùa. Cửa chính của chùa, rồng bay phượng múa viết ba chữ “ Mãn Nguyệt Tự”. Hạ An Nhiên và Bùi Kì bước vào. Bên ngoài ngôi đền rất tồi tàn, nhưng bên trong lại không như vậy Sau khi bước vào thì ở đó là một sân rộng có lư hương bên trong, chánh điện nằm ngay trước sân, phía sau chánh điện có gác chuông cao, bố cục tương đối hoàn chỉnh. Chỉ là sau khi Hạ An Nhiên bước vào khu nhà, cô cảm thấy một làn hơi lành lạnh, không có một chút khỏi người, không khỏi nhíu mày một hồi, ngược lại nhìn Bùi Kì, một lúc lâu sau mới vào trong bãi trống, cô lẩm bẩm: "Tại sao không có người tu hành?" Vừa dứt lời, không biết từ đầu lại có tiếng động "Ầm ầm" kỳ lạ. Bùi Kì nhanh chóng ôm lấy Hạ An Nhiên, sửng sốt, "Tiếng gì vậy?" Hạ An Nhiên nói một cách bác bỏ: "Chắc là tiếng gió núi. Đừng sợ." Sau khi Bùi Kì nghe giải thích, cô mới yên tâm, Cũng là cô hiểu biết nhiều” Sau khi Hạ An Nhiên giải vây cho Bùi Kì, ánh mắt cô rơi vào cánh cửa nhỏ bên sẵn, nó đang dẫn đến sân sau cánh cửa. Sau khi Hạ An Nhiên nhìn một cái, cô ấy nhanh chóng thu hồi ánh mắt và kéo Bùi KÌ, Nơi này không có 11 người, chúng ta quay về đi" Bùi Kì vốn đang rất hí hửng, nhưng vào lúc này, cô cảm thấy ngôi chùa thực sự ảm đạm, cô gật đầu nói: "Những ngôi đền khác nên cũng có thể cầu duyên được, đi thôi!" Sau đó, hai người bọn họ đi về phía cổng chùa. Chị là...!Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, một giọng nói buồn tẻ của một người đàn ông trung niên vọng ra từ chính điện, "Hai vị thí chủ, nếu đã vào chùa, sao không thắp hương bái Phật?".