********** Chương 126: Con ở đây. Lăng Mặc nhìn thấy con mèo hoang nhỏ còn biết trốn sau lưng anh thì vố cùng hài lòng. Tiện. tay lấy chiếc áo khoác vắt ở bên cạnh khoác lên cho cổ, thuận thế còn xoa xoa đầu cô một cái. “ Không có gì, lão phụ nhân qua đây, chắc là muốn xem cuộc sống vợ chồng của chúng ta có hòa hợp không thôi.” Hạ An Nhiên: “ Tên điên này mở miệng cũng không nói thật được chút à? Nhìn dáng vẻ Lặng lão phu nhân tức giận như này, chắc chắn là muốn đến vạch lá tìm sâu. . Truyện Đoản Văn Hạ An Nhiên nặn ra nụ cười với Lăng lão phụ nhân, Lão phu nhân, giờ mới là rạng sáng? Bà đến làm gì a? Có chuyện gì bà báo với bọn con, sáng ngày mỗi con với Lăng Mặc sẽ đến chỗ bà.” Má Liễu không ngờ rằng đứa con gái lẳng lơ này, lại không chút sợ hãi, còn dám nói chuyện với lão phu nhân, tức giận đứng ra, quắc mắt coi khinh. Mày là đứa con gái lẳng lơ, thật sự nghĩ rằng có Lăng đại thiếu gia chống lưng thì chính là diễn viễn?” Hạ An Nhiên có chút ngơ ngác, “ Tôi trở thành đứa con gái lẳng lơ lúc nào?” nhẹ nhàng kéo cánh tay Lăng Mặc, Tôi không phải là phu nhân của anh sao?” Má Liễu nghe được, vô cùng đau lòng nói với lão phu nhân, “ Lão phu nhân, người xem....!Đại thiếu gia không tuân theo quy tắc của Lăng gia cũng thôi đi, lại có thể tùy tiện tìm một người phụ nữ, đem vị trí của Đại thiếu phu nhân đưa cho cô ta, thật là làm người ta quá thất vọng. Vẻ mặt Lăng lão phu nhân cũng khó coi đến tột đỉnh. Sâu sắc nhìn Lăng Mặc một cái, “ Con làm ta quá thất vọng.” Sau đó, không nề tình hạ lệnh, “ Người đâu, đem người phụ nữ này nhốt lại cho ta! Còn nữa, đưa Đại thiếu giả đến từ đường!” Hạ An Nhiên nghe bị trừng phạt, đặc biệt ngơ ngác. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang ngủ ngon thì bị người ta gọi dậy, sau đó thì bị phạt? Cô trêu chọc ai sao? Ảnh mắt Hạ An Nhiên rơi trên người tên “ hung phạm đứng bên cạnh, kéo cánh tay anh ta một cái, “ Anh rất cuộc làm sao lại đắc tội lão phu nhân?” Sau đó, vô cùng đáng thương nỉ non với Lăng lão phu nhân. 66 Lão phu nhân, con đến đây xung hỉ, vẫn luôn rất biết thần biết phận, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện xấu mà...Bà muốn phạt, thí phạt anh ta đi, con thực sự là vô tội mà.” Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ bây giờ đang nhanh chóng phủi sạch quan hệ với mình, đau đầu nhắc nhở, “ Không phải trước đây cô nói làm chúng ta là vợ chồng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao. Hạ An Nhiên không nói lên lời. Cho dù là chim cùng rừng, đại nạn đến nơi thì cũng phải tự biết bay chủ.......! Họa do tên điên này gây ra, đừng đổ lên người cô! Hạ An Nhiên đáng thương nháy mắt với Lăng Mặc, khổ sở nói: “ Vết thương trên lưng của tôi còn chưa lành lại, anh nhẫn tâm để cô vợ đáng yêu, xinh đẹp, ngoan ngoãn lại chịu một trận tra tấn sao? Lần này tôi lại bị nhốt lại, còn không phải là tắt thở luôn sao?” Cuộc nói chuyện của hai người, bị Lăng lão phu nhân đứng tương đối gần nghe được. Lăng lão phu nhân càng nghe, càng cảm thấy mơ hồ. Tuy rằng những lời này bà đều nghe rõ. Nhưng người con gái này nói cái gì “ xung hỉ, 66 chồng”, “ vết thương sau lưng”…...! Sao nghe lại cứ thấy có chút kỳ lạ/kỳ quặc. Lăng lão phu nhân trầm mặc một hồi, không nhịn được hỏi má Liễu ở một bển, “Đại thiếu phủ nhận đâu?” Má Liễu chỉ quan tâm đến chuyện bắt đứa con gái lẳng lơ kia, đâu có quan tâm đến “Đại thiếu phu nhẫn”. Má Liễu lắc đầu, “ Tôi không nhìn thấy, chắc là bị Đại thiếu gia sắp xếp cho ở chỗ khác rồi.” Hạ An Nhiên nghe cuộc nói chuyện của Lăng lão phu nhân và má Liễu, giật mình nghĩ đến một chuyện. Mặt cô hiện giờ không sưng phù nữa. Lăng lão phu nhân và má Liễu coi là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật của cô đi? Hạ An Nhiên rụt rè do tay, “ Lão phu nhân....con ở đây!.