Cố Bình An so với ai khác đều hiểu, bản thân cô không có cách nào thoát khỏi Mục Lăng, cô có quá nhiều ràng buộc, coi như Dương Sâm thực sự thích cô, cô cũng không chắc chắn có thể thoát khỏi Mục Lăng, vì lẽ đó có thích hay không, đối với bọn họ mà nói một chút ý nghĩa cũng không có. Nhưng mà, có lẽ nên vì một đoạn thầm mến này, làm một lần xa cách đi. Cô thực sự muốn biết, người đàn ông mà cô thích, đến cùng là có dũng khí nói một câu thích cô hay không, nếu như hắn có dũng khí, cô cũng có dũng khí, vì tương lai bọn họ trù tính, nếu như một chút dũng khí hắn cũng không có, cô cũng có thể chân chính hết hy vọng, làm cho...một đoạn thầm mến này, vẽ lên dấu chấm hết. Dương Sâm không nói gì, vung tay Cố Bình An ra, quay người rời đi. Cố Bình An cười khổ một tiếng, kết cục này cũng tốt, cô có thể chân chính tư lợi, không cần tiếp tục thương nhớ hắn nữa, sau này Dương Sâm đối với cô, không còn ý nghĩa, cô có thể có cuộc sống mình muốn, sau này cô muốn toàn tâm toàn ý đấu trí đấu dũng với Mục Lăng. Nghĩ như vậy, trong lòng dễ chịu đi rất nhiều, cũng không trống vắng nữa, cũng sẽ không thấy quá tiếc nuối, thật giống cảm giác sự việc có một kết thúc, thực sự rất dễ dàng, cô dường như cũng không khó chịu nữa, nhưng vẫn có chút mất mát. Mục Lăng nói rất đúng, lớn như vậy, một lần yêu đương cũng không nói qua, cô rất thất bại, bởi vì không nói qua, vì lẽ đó không dám đàm phán, cũng không biết nên đi đàm luận gì, loại tâm tình này xem như là thất tình sao? Cô nghĩ, cũng không tính là đúng đi. Trong lớp, lời ra tiếng vào nhiều, Cố Bình An không thèm để ý tới, bọn họ cũng chỉ dám nói xấu sau lưng thôi, không dám ở trước mặt cô nói, đã như vậy, cô cũng không cần thiết để ý tới, trước đây có mấy người có quan hệ không tệ với cô, nhưng trải qua bê bối của cô và sau sự kiện đính hôn, các cô cơ bản đều xa lánh cô, trái lại một số người có quan hệ căng thẳng với cô và cũng không ưa lẫn nhau, lại chạy tới lôi kéo tình cảm với cô, Cố Bình An cảm tháy thật mỉa mai. Buổi chiều có một tiết học anh ngữ, cô không muốn đi nên trực tiếp trốn học. Ngôn ngữ của cô không tệ, chính mình đi du lịch ở nước ngoài, cũng không cần phiên dịch, có thể tự quyết định tất cả, vì lẽ đó lớp anh ngữ, Cố Bình An có thể trốn học, trên căn bản rất ít đến học, chỉ cần lão sư không làm khó, thì cô cũng sẽ không trượt, dù sao thân phận cũng đặt tại nơi đó. An Tiêu Dao ở Lão Nhai uống xong trà trưa, ánh mắt tò mò nhìn Cố Bình An cách bàn, đây là thành phố S có đường phong cảnh rất tốt, cũng không thua kém điểm du lịch, sông nhỏ trong suốt, hai bờ sông đều là một số cửa hàng đồ ngọt và quán cà phê, bờ sông nhỏ bên kia là một con đường quán bar, gió êm dịu chảy cách sông nhìn nhau, buổi chiều tới nơi này uống trà nói chuyện phiếm nhiều vô cùng, bộ phận lớn đều là người trẻ tuổi. Bọn họ không hẹn mà gặp, chọn cùng một cửa hàng đồ ngọt. Giống như đã hẹn gặp trước. ................. Cửa hàng đồ ngọt ngoài trời, cũng không được hoan nghênh lắm, ánh mặt trời rất lớn, sợ rám đen nên các cô gái đều chạy đến cửa hàng đồ ăn, ở lại bên ngoài căn bản đều là những người đàn ông quanh năm vận động, Cố Bình An ở đây thì có điểm hoàn toàn không hợp. Cửa hàng đồ ngọt giá cả không rẻ, nhưng đồ lại có giá trị, mỗi bàn đều có một đóa hóa hồng, bày ra một chút đồ chơi nhỏ, nhìn rất lịch sự tao nhã, trước mắt Cố Bình An có một cốc sữa, một cái bánh gato, cô cúi đầu lướt điện thoại, hơi bĩu môi, giống như nhìn thấy tin tức gì đó rất trào phúng. An Tiêu Dao có chút ngạc nhiên, hắn dĩ nhiên ở đầu đường, nhìn một cô gái gần năm phút đồng hồ, nếu bị các anh em của hắn biết, đoán chừng lại không biết sẽ truyền ra cái scandal gì đây... Chỉ là vừa mới nghĩ như vậy, ánh mắt thu hồi lại, nhưng lại nhịn không được nhìn sang.