Chiến Thần Tu La

4,786 chữ
350 lượt xem
Nhưng khó chịu thì có ích lợi gì? Đánh không lại là đánh không lại, như vậy gọi là ‘thực lực nghiền áp’. Trong lúc Phương Phiến Tam không biết làm sao, thì điện thoại của anh ta vang lên. Reng reng… Xạ thủ nhìn anh ta, tự tin nói: “Nghe máy đi. ” Nghe máy? Tân Tử Dân hoảng sợ, “Đừng để cậu ta nghe máy! Lỡ kéo thêm càng nhiều người xấu thì sao?” Giang Nghĩa cười, “Yên tâm, không sao. ” Anh nhận ra Xạ thủ đã tức giận rồi, dưới tình huống này, người bình thường không thể khống chế Xạ thủ, đặc biệt là khi Xạ thủ có cung tên, cho dù là Giang Nghĩa cũng chưa chắc có thể khống chế được Xạ thủ trăm phần trăm. Huống chi nói đến người khác? Phương Phiến Tam duỗi tay nghe điện thoại. Đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nói vô cùng bực bội của một người trẻ tuổi. “Cậu ba, bên cậu xử lý thế nào rồi?” “Đại ca, đang gặp phải chút chuyện. ” “Hả? Chuyện nhỏ này cậu cũng làm không xong sao? Nuôi cậu ăn làm gì không biết?” “Không phải đại ca, thực lực của đối phương thật sự hơi mạnh, anh em của em vẫn chưa xử lý được. Đại ca, anh mau gọi ‘Tứ Đại Kim Cương’ đến đây hỗ trợ đi. ” “Đồ vô dụng! Cậu chờ đó, tôi sẽ đến ngay. ” Cúp điện thoại. Phương Phiến Tam cười ha ha, vừa lui xuống vừa nói: “Ha ha, chính cậu bảo tôi nghe máy đấy, cuộc điện thoại này cũng không tệ với tôi. ” “Vốn dĩ các người đã có cơ hội chạy trốn, nhưng xin lỗi, bây giờ từng người các cậu đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi. ” “Sơn Tiêu —— Đại ca của tôi sẽ đến ngay lập tức!” “Còn có Tứ Đại Kim Cương nổi tiếng ở Nam thành tới, mỗi người đều là tay đấm mạnh mẽ lăn lộn trên giang hồ rất nhiều năm, có thể một mình đấu với trăm người. ” “Các người cho rằng mình có thể đánh thắng thật sao? Đợi đại ca tôi dẫn Tứ Đại Kim Cương tới thì các người sẽ biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!” Giờ phút này Phương Phiến Tam vô cùng điên cuồng. Vừa nãy Xạ thủ đã hại anh mất hết mặt mũi, suýt nữa bị đánh thành tàn phế, bây giờ thì tốt rồi, có đại ca và Tứ Đại Kim Cương hỗ trợ, anh ta tin rằng có thể giải quyết đám người Giang Nghĩa trong một giây. Có lẽ họ sắp tới rồi. Tân Tử Dân ở đối diện sốt ruột muốn chết, thúc giục Giang Nghĩa: “Đại ca của họ —— Sơn Tiêu cũng không phải loại người tốt đẹp gì, anh ta nổi tiếng ác ôn ở Nam thành! Đặc biệt là Tứ Đại Kim Cương, ai nấy cũng lợi hại. Chúng ta đấu không lại đâu, nhân lúc chúng còn chưa tới thì chạy nhanh đi, có lẽ vẫn còn một con đường sống. ” Nghe nói như vậy, Giang Nghĩa dở khóc dở cười. Sơn Tiêu? Cái tên rất quen thuộc. Không phải tên khốn chiếm chỗ trên tàu hỏa bị Giang Nghĩa đánh một trận, sau đó bị trưởng tàu bắt đi sao? Sao mới qua một ngày đã gặp lại rồi? Mọi chuyện trên đời thật trùng hợp, cứ ngỡ chỉ là một xích mích nhỏ thôi, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại trong biển người mênh mông. Nhưng ai ngờ, nhanh như vậy đã gặp lại trong Nam thành. Tiếng động cơ nổ vang. Người tới rồi. Một chiếc xe thể thao mui trần màu trắng bạc dừng lại ở phía sau cách họ không xa, cửa xe mở ra, vài người đàn ông lần lượt bước xuống. Những người này ai cũng cao to, trên cánh tay có hình xăm hổ báo. Vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường. Người cầm đầu đúng là đại ca của Phương Phiến Tam —— Sơn Tiêu! Sau khi xuống xe, anh ta vẫn thong thả, đầu tiên châm một điếu thuốc, sau đó đút hai tay vào túi quần, vừa đi vừa hút thuốc. Sơn Tiêu phun ra một làn khói dài, nói với giọng điệu không tốt: “Tên khốn nào dám gây rắc rối trên địa bàn của Sơn Tiêu tôi?”\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.