Chiến Thần Tu La

4,462 chữ
877 lượt xem
Tất cả mọi người trong khoang tàu đều sững sờ. Người đàn ông này là ai? Lính đặc chủng sao? Sức mạnh này khủng bố vãi đạn!!!! Nhân viên phục vụ càng thêm sững sờ. Thì ra mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng như thế à? Cả quá trình chỉ vỏn vẹn chưa tới một phút. Nếu sớm biết thì hắn đã không phải bô lô ba la suốt mười mấy phút rồi, nói tới mức khô hết cả họng. Tân Uẩn bước lại gần, cô kinh ngạc: “Giang Nghĩa, anh trở nên mạnh mẽ như vậy từ lúc nào thế?” Giang Nghĩa cười cười: “Em đừng quên anh vốn có xuất thân như thế nào chứ? Mấy năm trước, anh cũng như anh trai của em, đều là quân nhân ở Tây cảnh, mỗi ngày đều phải sống trong rừng sâu nước độc, đấu với những kẻ dịch hung ác nhất trên thế giới cơ mà. Vậy nên giải quyết những kẻ này chẳng phải đơn giản lắm sao? Nói đến đây, Tân Uẩn cũng hiểu được tại sao Giang Nghĩa lại mạnh tới vậy. Nếu sớm biết thì cô chẳng cần phải lo, vừa lên đã giao đám người kia cho Giang Nghĩa xử lý rồi. Hai người đang nói chuyện thì cửa khoang tàu mở ra. Trưởng tàu hầm hầm bước tới, sau lưng là một đám cảnh sát trên tàu. Trưởng tàu liếc nhìn đám người đang nằm sõng soài trên mặt đất, rồi lại nhìn Sơn Tiêu đang kẹt cứng trên khoang hành lý, ông ta tức giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì?” Tên nhân viên vội vàng rũ bỏ trách nhiệm. “Trưởng tàu, vị khách này bị chiếm chỗ ngồi nên anh ta đã đánh người chiếm chỗ một trận ạ.” Sự việc là thế sao? Nghe thì có vẻ hợp lý đấy, nhưng cả quá trình có phải như thế đâu? Tân Uẩn tức giận: “Rõ ràng là đám người này chiếm chỗ không chịu đi, nói cả buổi mà vẫn nhắm mắt làm ngơ. Nhân viên còn yêu cầu bọn tôi nhường ghế rồi xuống khoang hạng hai ngồi. Bọn tôi quá tức giận nên mới ra tay, hơn nữa là bọn họ đánh người trước cơ mà, bọn tôi cũng chỉ tự vệ thôi!” Tuy chân tướng là thế, nhưng…. Trưởng tàu nhìn đám người bị đánh bầm dập kia rồi lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết lý do của mấy người là gì nhưng đánh nhau trên tàu là sai!” “Mấy người có biết đây là phạm pháp không?” Ông ta chỉ vào Giang Nghĩa: “Là cậu đánh người phải không? Đi theo tôi, cảnh sát ở trạm tiếp theo sẽ đến bắt giữ cậu, chuẩn bị bị giam nửa tháng đi!” Nghe thế, Tân Uẩn vừa lo vừa tức. Rõ ràng cô là nạn nhân, Giang Nghĩa chỉ thay cô ra mặt thôi. Tại sao nạn nhân ngược lại phải chịu phạt, còn những tên chiếm chỗ lại được thoát tội? Công bằng ở đâu? Tân Uẩn tức giận: “Mấy người vô lý quá rồi đó! Rõ ràng có nhiều cánh sát như thế, lúc nãy mấy người tới lôi tên chiếm chỗ kia đi là được mà? Tại sao đợi đến khi lớn chuyện thì mới xuất hiện? Hơn nữa còn nhắm vào nạn nhân bọn tôi? Không ít người trong khoang tàu cùng đồng tình. Đúng vậy, làm vậy mà được sao? Trưởng tàu nhíu chặt mi, ông ta chỉ vào mặt Tân Uẩn: “Cẩn thận lời nói của mình đi! Nếu cô dám vô lễ với tôi, vô lễ với cảnh sát thì cũng đồng nghĩa với phạm pháp, tôi cũng có thể bắt giam luôn cả cô!” “Ông!!!!” Tân Uẩn sống tới từng này tuổi rồi mà chưa bao giờ phải chịu nhục như thế. Cô muốn cãi tiếp nhưng Giang Nghĩa đã ngăn cô lại. Giang Nghĩa cười cười nói với cô: “Em cứ ở đây nghỉ ngơi vài phút đi, anh đi rồi quay lại ngay.” Đi rồi quay lại ngay? Mọi người đều nhìn anh như kẻ ngốc. Đánh nhau trên tàu, đích thân trưởng tàu dẫn cảnh sát đến bắt giữ, rồi bị giao cho đồn cảnh sát ở trạm tới, thế mà còn muốn quay về? Ngây thơ quá rồi đó..