Chiến Thần Tu La

4,927 chữ
580 lượt xem
Khoảng cách giữa xe và người khá ngắn. Chiếc xe lao tới với tốc độ nhanh như vậy, nếu không cẩn thận, không những không cứu được ai mà ngay cả mạng sống của mình cũng không giữ được. Dương Tuấn Thiên thích Lâm Mộng Vân. Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc anh ta do dự này, thì ít nhất anh ta không thích đến mức dám hy sinh bản thân vì Lâm Mộng Vân. Tiếng động cơ gầm ngày càng gần. Giang Nghĩa trốn thoát thì dễ dàng, nhưng Lâm Mộng Vân thì sao? Lúc này, Lâm Mộng Vân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân như bị đóng chặt vào mặt đất, không thể động đậy. ========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. [Ngôn Tình] Sống Chung 2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện 3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa 4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! ===================================== Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Trong nháy mắt, Giang Nghĩa vòng tay ôm eo Lâm Mộng Vân, nhảy bật lên, hai người đồng thời bay lên không trung, thân thể treo giữa không trung. Chiếc xe thể thao Ferrari bay qua phía dưới hai người họ. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong 0,5 giây, còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, chiếc xe thể thao Ferrari suýt chút gần như đã cọ vào lưng Giang Nghĩa rồi vút qua. Véo!!! Chiếc xe phóng nhanh qua. Giang Nghĩa ôm Lâm Mộng Vân ngã bịch xuống mặt đất. Để tránh cho Lâm Mộng Vân bị thương, Giang Nghĩa đã lấy thân mình như một tấm đệm để giảm thiểu tổn thương cho Lâm Mộng Vân khi tiếp đất. “Mộng Vân!” Dương Tuấn Thiên chạy tới, vội vàng kéo Lâm Mộng Vân đứng dậy: “Em không sao chứ?” Lâm Mộng Vân sững sờ trong khoảng vài giây rồi mới hồi hồn lại. Cô vùng khỏi Dương Tuấn Thiên, nhìn Giang Nghĩa trên mặt đất, nghẹn ngào hỏi: “Giang Nghĩa, Giang Nghĩa, anh không sao chứ? Anh không được xảy ra chuyện gì. Nếu anh bị gì, tôi sẽ cảm thấy có lỗi suốt phần đời còn lại." Nhìn thấy Lâm Mộng Vân sốt ruột và lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt, sự ghen tuông của Dương Tuấn Thiên càng thêm sâu đậm. Anh ta chỉ ước Giang Nghĩa chết đi. Tuy nhiên…… Giang Nghĩa từ từ đứng dậy phủi bụi trên người, ngoại trừ quần áo phía sau bị xước ra, không có vấn đề gì nghiêm trọng. “Giang Nghĩa, tốt quá anh không chết." Lâm Mộng Vân nhất thời mất bình tĩnh, trước mặt mọi người, cô ấy nhảy chồm lên ôm chặt lấy Giang Nghĩa! Hành động này khiến Dương Tuấn Thiên có cảm giác như hàng vạn con dao đang cứa vào tim mình. Giang Nghĩa cũng hơi xấu hổ, nhanh chóng nhẹ nhàng đẩy Lâm Mộng Vân ra, sau đó nhìn về chiếc Ferrari mà Điền Kê đang lái, sợ rằng anh ta thấy ý định không thành lại định lao tới một lần nữa. Thực ra vừa rồi do máu dồn lên não nên sau khi Điền Kê lao tới, không kịp làm chủ tay lái, đâm thẳng về phía tường. Anh ta bẻ mạnh tay lái. Chiếc xe bẻ lái gấp để tránh va vào bức tường phía trước nhưng cũng sượt thẳng vào tường, để lại vết xước sâu trên tường. Một tiếng nổ lớn, chiếc Ferrari đã đâm sầm vào một bên của bức tường. Túi khí mở ra. Chiếc xe dừng lại. “Đồ khốn nạn!” Dương Tuấn Thiên tức giận đi đến, mở cửa và kéo Điền Kê ra ngoài. Vừa định dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời, thì lại bất ngờ phát hiện mặt Điền Kê bê bết máu, cả người đã rơi vào hôn mê “Chắc là cú tông vừa rồi” Lâm Mộng Vân lo lắng nói: “Mau đưa cậu ta đến bệnh viện, nếu quá muộn rất có thể sẽ mất mạng!” Lúc này, Giang Nghĩa chủ động nói: “Để tôi cầm máu trước, tạm thời sơ cứu một chút trước." Lúc này Lâm Mộng Vân mới nhớ ra thật ra Giang Nghĩa là một bác sĩ, liên tục gật đầu nói: “Đúng, để Giang Nghĩa sơ cứu trước." Dương Tuấn Thiên càng tức giận hơn khi nghe điều này, đẩy Giang Nghĩa ra. “Đừng có mèo khóc chuột giả từ bi!” “Điền Kê trở thành như thế này, tất cả không phải là do anh sao?” “Dù anh em của tôi có chết cũng không chấp nhận cái giả tình giả nghĩa của anh đâu, cút khỏi đây cho tôi!”.