Bị kế ‘ly gián’ của Giang Nghĩa, lập tức trở mặt thành thù, công kích nhau, cắn xé nhau.
Thạch Văn Bỉnh tức đến mức cả người run rẩy.
Anh ta tức giận chỉ vào Giang Nghĩa: “Anh, anh, anh, thật hay cho Giang Nghĩa anh, lại cố ý lấy đứa bé ra để làm mồi nhử, tính kế chúng tôi?”
Giang Nghĩa xua tay, khuôn mặt vô tội nói: “Tôi là một bác sĩ, sao có thể lấy bệnh nhân làm mồi nhử chứ? Tôi thật sự là có ý tốt, châm cứu cho cậu bé, muốn để cậu bé nghỉ ngơi một lúc, chỉ là lúc đó nhiều người, phức tạp, nên tôi nhất thời quên mất.”
Đương nhiên, không có ai tin lời của Giang Nghĩa.
Nhưng, quả thật bạn cũng không tiện nói gì.
Chuyện Giang Nghĩa làm rất quá đáng sao?
Không hề.
Anh chỉ ‘có lòng tốt’ để đứa bé ngủ một lúc, chỉ là thời gian ngủ có chút không đúng, mới gây ra xung đột giữa ba con nhà họ Thạch với người phụ nữ kia.
Chuyện này cũng là trách y thuật của ba con nhà họ Thạch không đủ, không thể nhìn ra được mánh khóe của Giang Nghĩa.
Thực ra, đừng nói là ba con nhà họ Thạch, cho dù tất cả bác sĩ ở đây, bao gồm của Tân Uẩn cùng kiểm tra, cũng không thể nhìn ra nguyên do.
Giang Nghĩa đã sử dụng một phương pháp châm cứu rất đặc biệt trong cuốn mà Tân Kỳ để lại, ngoại trừ Giang Nghĩa, thật sự là không có người thứ hai nhìn ra được.
Gió lạnh thổi qua, Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh và người phụ nữ kia đều cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Ba người bọn họ đã tính toán xong hết rồi, muốn cùng nhau đối phó với Tân Uẩn.
Ba con nhà họ Thạch có được dang tiếng tốt, người phụ nữ kia nhận được một số tiền thù lao lớn, hai bên đều thắng.
Kết quả, vì kế phản gián của Giang Nghĩa, ba con nhà họ Thạch và người phụ nữ kia tranh đấu với nhau, ba người đều thân bại danh liệt, sau này không thể ngẩng đầu lên làm người nữa.
Cái này gọi là: Không nên có suy nghĩ hãm hại người khác.
Thạch Văn Bỉnh chỉ vào người phụ nữ: “Cái đồ ngu ngốc, thiển cận nhà cô! Đã nói với cô đừng lo lắng, đừng lo lắng rồi, chuyện này từ từ giải quyết, cô lại nhất định muốn làm ầm ĩ, tốt rồi, bây giờ mọi người đều không được gì!”
Người phụ nữ cúi đầu xuống, cũng không biết phải nói gì.
Giang Nghĩa nhún nhún vai: “Không còn sớm nữa, tôi có chút buồn ngủ rồi, tôi đi về nghỉ ngơi trước đây, mọi người, sau này có duyên thì gặp lại.”
Anh đi đến trước mặt Tân Uẩn, khẽ cười.
“Thế nào?”
Tân Uẩn vẫn muốn tỏ ra lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sự bực dọc ngày hôm nay thực sự xả quá đã!
Bao nhiêu năm nay, nhà họ Tân không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, vẫn luôn bị nhà họ Thạch ức hiếp, hôm nay nhà họ Thạch bày một bàn “Hồng Môn Yến’, Tân Uẩn suýt nữa thân bại danh liệt, nhà họ Tân suýt nữa bị hủy hoại trong chốc lát.
May mà có Giang Nghĩa.
Người đàn ông này, cho dù là mưu trí, thân thủ hay là y thuật, tối nay đều đã được thể hiện một cách đầy đủ.
Phụ nữ, bởi vì sùng bái mà sinh ra tình yêu.
Chứ đừng nói đến là anh hùng cứu mỹ nhân?
Vốn dĩ trong lòng Tân Uẩn đã có thiện cảm với Giang Nghĩa, trải qua chuyện tối ngày hôm nay, trái tim của cô ta hoàn toàn bị Giang Nghĩa khóa chặt, sẽ không rung động vì người đàn ông khác nữa.
“Giang Nghĩa, cảm ơn anh.”
“Khụ khụ, hình như không đúng lắm?”
“Không đúng? Chỗ nào không đúng?”
Giang Nghĩa cười nói: “Cô quên vụ cá cược của chúng ta rồi sao? Bây giờ tôi thắng rồi, cô nên gọi tôi là gì?”
Tân Uẩn bình thường lạnh lùng như băng, lúc này hai má lại đỏ lên, cảm thấy cơ thể đang nóng như lửa đốt.
“Không, không cần chứ?”
“Thế nào, gia chủ nhà họ Tân, lại là người tất tín bội nghĩa, không giữ lời hứa như vậy sao?”
“Ờ…”
Tân Uẩn cúi đầu, sự gượng gạo và can đảm độc nhất vô nhị của cô gái lan ra khắp cơ thể, dáng vẻ đáng thương kia, bất kể là ai nhìn thấy cũng đều mủi lòng thương.
Hàm răng trắng, khẽ cắn đôi môi hồng.
Cô ta dùng giọng nói giống như chuông bạc, khẽ gọi một tiếng: “Anh trai tốt..”.