Chiến Thần Tu La

5,326 chữ
922 lượt xem
Đêm, tối rồi, trong lòng, lạnh rồi. Thạch Khoan đã hành tẩu giang hồ mấy chục năm, đây là lần đầu tiên bị lật thuyền trong cống ngầm, tính trước tính sau, cuối cùng lại tính cả mình vào trong đó. Danh tiếng một đời, bị hủy hoại trong chốc lát. Xong rồi, tất cả đều kết thúc rồi! Tất cả bác sĩ có mặt ở hiện trường đều nhìn Thạch Khoan với ánh mắt vô cùng khinh thường. Không còn gì để nói, mắng ông ta chỉ làm bẩn miệng của mình. Có người thở dài một tiếng: “Này, lúc nãy tôi còn nói những lời xấu xa với bác sĩ Tân, nghĩ lại đúng là đáng chết mà. Hóa ra, bác sĩ Tân mới là một bác sĩ tốt, lương thiện nhất, vô tội nhất, suy nghĩ cho người bệnh nhất.” “Tất cả chúng ta đều đã sai lầm, sai khi tin lời kẻ tiểu nhân này!” Trong chốc lát, tất cả mọi người đều bày tỏ thái độ nhận sai, bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc với Tân Uẩn. Trước sau chưa đầy mười phút, thái độ của mọi người đã khác một trời một vực. Tân Uẩn cảm thấy giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, đột nhiên lên cao rồi lại đột nhiên xuống thấp, cảm thấy mình vừa xuyên qua đám mây mù, vô cùng không chân thực. Nếu như lúc nãy cô rời đi, sao có thể nhìn thấy một cảnh tượng đặc sắc như thế này chứ? May là Giang Nghĩa giữ cô ta ở lại. Nhưng, cô ta cũng rất hiếu kỳ, tại sao Giang Nghĩa lại biết những chuyện xảy ra tiếp theo? Giống như có thể dự đoán được tương lai, quá thần kỳ. Người phụ nữ kia quay đầu lại chỉ vào Thạch Văn Bỉnh: “Kẻ tiểu nhân gian xảo, còn không lấy phương thuốc ra? Rốt cuộc cậu đã cho con trai tôi uống cái gì!” Những bác sĩ khác lần lượt phụ họa theo, yêu cầu lấy phương thuốc ra. Đến lúc này, tất cả âm mưu đều đã được vạch trần, Thạch Văn Bỉnh cũng không còn gì phải giấu. Anh ta lớn tiếng nói: “Phương thuốc đúng không? Người đâu, lấy đưa cho cô ta xem!” Lập tức có người cầm phương thuốc đến. Người phụ nữ xem nhưng không hiểu, một bác sĩ chuyên nghiệp khác lấy xem. Sau khi tất cả mọi người đều xem xong, không khỏi cau mày, loại thuốc trên phương thuốc này đều là thuốc an thần, dưỡng tâm, nói thật, không uống cũng không sao mà uống cũng không sao. Tăng cường sức khỏe, có gì không tốt? Hơn nữa đều là những loại thuốc có tính ôn hòa, không thể gây nên khó chịu, giống như uống nước đường đỏ, có ai vì uống một bát nước đường đỏ mà đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo? Vốn dĩ là điều vô căn cứ. Mọi người lần lượt lắc đầu, không thể hiểu được. Thạch Văn Bỉnh cười khẩy nói: “Thế nào, bây giờ cô tin lời tôi nói rồi chứ? Tôi đã nói từ đầu, phương thuốc của tôi không có vấn đề gì, cô nhất định phải xem. Bây giờ xem rồi, nói thế nào đây?” Khuôn mặt người phụ nữ tràn đầy sự nghi hoặc, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Nếu như không phải thuốc của Thạch Văn Bỉnh có vấn đề, vậy tại sao đứa bé lại ngủ sâu mà không thấy tỉnh lại? Trong lúc mọi người vẫn chưa biết tại sao, Giang Nghĩa đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện.” Mọi người lần lượt nhìn sang. “Lúc nãy, khi tôi châm cứu cho đưa bé, phát hiện cơ thể của đứa bé không được tốt lắm, vì vậy đã bấm cho cậu bé mấy huyệt, để cơ thể của cậu bé được thả lỏng, an tâm ngủ một lúc.” “Cơ thể của đứa bé rối loạn, chân tay lạnh ngắt, thực ra đều là phản ứng tự nhiên, đó là vì lúc cậu bé ngủ, cơ thể tự điều tiết. Đợi đến khi cậu bé tỉnh lại, cơ thể sẽ hồi phục lại như bình thường.” Điều này…. Trong chốc lát, tất cả mọi người đều yên lặng. Ai cũng nhìn Giang Nghĩa, có cười khổ, có tức giận, có bất lực, có vui mừng, có bái phục, có xem thường, các loại biểu cảm đều hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi người. Có ai tin tưởng lời nói nhảm của Giang Nghĩa? Kim mà anh châm, anh có thể quên sao? Ngay cả tên ngốc cũng biết, đây là Giang Nghĩa tương kế tựu kế, cố ý châm cứu và tính toán thời gian để đứa bé ngủ, đổ lỗi cho Thạch Văn Bỉnh, gây ra sự mất lòng tin giữa Thạch Văn Bình và người phụ nữ. Những chuyện bọn họ làm vốn dĩ là chuyện mờ ám, gần như không tồn tại sự tín nhiệm..