Chiến Thần Tu La

3,055 chữ
337 lượt xem
Chương 319 “Không phải nói mày nhiều người sao? Gọi điện thoại gọi đến đây đi.” “Hả? Mày cho rằng tao khoe khoang sao? Được lắm, tao sẽ gọi ngay, nhóc, mày đợi chết đi !” Giun bấm điện thoại ngay: ‘A lô, ông Ngô, mang theo một đám anh em tới đây làm việc!” Cóc nhổ chiếc răng gãy trong miệng ra, lạnh lùng nói: “Tao đã từng thấy người ngu, nhưng chưa từng thấy người ngu như vậy. Nhóc, mày nghĩ mày là ai? Đợi anh em của chúng tao tới, xem coi làm sao chơi chết mày.” Lăng Dao sợ hãi kéo tay áo Giang Nghĩa: “Sếp Giang, chúng ta gọi cảnh sát nhanh đi.” Gọi cảnh sát? Ha ha. Có thể thấy được từ trong mắt Giang Nghĩa đầy ý sát phạt, hôm nay anh có ý giết người, gọi cảnh sát? Không đâu. “Lăng Dao, vào phòng đợi đi.” “Nhưng mà…… “Ngoan, nghe lời.” Lăng Dao không nói gì, gật đầu và đi vào phòng. Trong vòng chưa đầy năm phút, một chiếc xe van màu trắng dừng ở cửa, bảy tám người đàn ông trang bị dao bầu nhảy ra khỏi xe, nối đuôi đi vào. “Anh Giun, muốn chơi ai?” Giun chỉ vào Giang Nghĩa: “Chơi gã ta!” Ông Ngô và những người khác dùng dao bầu chém về phía Giang Nghĩa, bảy tám tên chọi một, ai nấy đều cầm dao bầu, cảnh tượng đánh nhau này khiến quần chúng hồi hộp theo dõi Nhưng mà…… Một cơn gió nổi tới từ trên người Giang Nghĩa, anh tung vài cú đấm với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, bảy tám người đều ngã xuống đất trong vòng chưa đầy một giây! Tất cả mọi người đều bị đấm vào mặt, toàn bộ khuôn mặt lún vào, khung xương trên mặt cũng bị đánh lõm xuống. Tiếng than khóc vang khắp mọi nơi. Giun ngẩn ra, đây còn là người sao? Đây là một con quái vật! Giang Nghĩa nhẹ giọng nói: “Chỉ có mấy người này thôi? Đánh không đã đâu. Còn nữa không?” “Mày !!! được lắm nhóc con, chờ đó, ông đây còn cả đống người!” Sau một cuộc điện thoại, chưa tới 15 phút có 5 chiếc xe tải chạy tới, mỗi chiếc có bảy †ám người, tổng cộng gần 40 người đã đến. Trên tay ai cũng cầm dao bầu xông đến. “Xử nó III” Với tiếng gầm rú của Giun, những người đó lần lượt lao về phía trước. Trên mặt Giun hiện lên một nụ cười xấu xa: “Nhóc, sao mày không đắc ý tiếp đi? Đánh mười đứa thì được, chẳng lẽ còn có thể đánh được bốn mươi đứa à?” Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã thấy bọn đàn em hết em này đến em khác gục trên vũng máu.