Chương 297
Nhưng hôm nay, không ai chạy thoát được đâu!
Tốc độ của Bò Cạp vượt qua xa so với sự tưởng tượng của bọn họ, trong thời gian chưa đầy một phút ngắn ngủi như vậy, cây kim đã đâm vào cổ tất cả mọi người và mười mấy tên côn đồ chết không ngoại lệ.
Xác chết ở khắp nơi dưới ánh trăng.
Bò Cạp chậm rãi lau sạch máu trên ngón †ay, châm lại một điếu thuốc nữa, hút một ngụm rồi bỏ đi khỏi hiện trường.
Lúc này, trong tòa nhà không còn xa nữa, Tề Anh Tư không biết gì và vẫn đang chờ đợi bọn Lão Tam.
“Đã hai mươi phút rồi, sao thằng này vẫn chưa tới? Tên Lão Tam ngày càng không ra dáng gì rồi”
Tê Anh Tư vội vàng gọi liền mấy cuộc cho Lão Tam, nhưng chỉ có đổ chuông mà không có ai nghe máy.
“Này, tên này làm cái quái gì vậy?”
Trong khi ông ta đang thắc mắc, bên ngoài truyền lai tiếng gõ cửa không chậm không nhanh.
Đong, Đong, Đong.
Đong, Đong, Đong.
“Xì, cuối cùng đã đến!”
Bỏ điện thoại xuống, Tề Anh Tư đi đến cánh cửa trong vài bước và mở cửa ra, nhưng kết quả người ông ta nhìn thấy không phải Lão Tam mà là một người đàn ông cột tóc tết, trông miệng còn ngậm một điếu thuốc đang đứng trước cửa.
“Cậu là ai?”
“Bò Cạp.”
“Ừm”“
Không quá nhiều lời, Nhậm Chỉ Lan mở cửa xe ngồi ghế sau, Giang Nghĩa lái xe đưa bà rời đi.
Nhậm Chỉ Lan khóc lóc cả đường.
Sau bốn mươi phút.
Xe dừng trước cửa một biệt thự độc lập, cửa xe mở ra, Giang Nghĩa đỡ Nhậm Chỉ Lan bước ra ngoài, hai người lần lượt đi vào biệt thự.
Giang Nghĩa đưa chìa khóa cho Nhậm Chỉ Lan.
“Dì Lan, sau này đây là nhà dì.”
“Đây… sao mà được?”
“Dì không thích sao?”
“Không phải, chỉ là quá tốn kém.”
Giang Nghĩa cười nói: ‘Năm đó dì chăm sóc cho bọn con, con khắc sâu trong tim, chút tiền này đáng là gì. Với lại dì và Kỳ Anh Tư đã ầm ï như thế, ly hôn là tất nhiên, sau này không thể sống chỗ ông ta nữa, phải tìm một nơi ở mới chứ?”
Nhậm Chỉ Lan suy nghĩ thấy đúng, cũng không từ chối nữa.
Bà truy hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông vừa cứu dì là ai?”
Giang Nghĩa không trả lời thẳng.
“Người cứu dì là ai không quan trọng, quan trọng là dì đã được cứu rồi.”