Chiến Thần Tu La

4,018 chữ
522 lượt xem
CHƯƠNG 215 Nhiếp Tranh bất đắc dĩ: “Không phải là tôi không muốn tuyển người, thật sự không thể tuyển được.” Nhiếp Khương bò lên trên ghế, cô bé nói: “Mới không phải đâu, ngày nào cũng có người đến đây, nhưng mà ba lại không nhìn trúng người ta. Một lát lại nói người ta không sạch sẽ, một lát lại nói người ta không cẩn thận tỉ mỉ, một lát còn nói người ta không tôn trọng đồ ăn, đủ lý do hết ạ.” Nhiếp Tranh xấu hổ hắng giọng một cái, ngượng ngùng gãi đầu. Giang Nghĩa nghe vậy thì cười ha ha: “Ông đó nha, tuyển người làm thuê thôi mà còn yêu cầu cao như thế.” Không có cách nào khác, nếu như không yêu cầu cao như vậy, Nhiếp Tranh cũng không có khả năng có một tay nghề cao siêu như hiện tại. Đang trò chuyện, một cô gái đeo kính râm ăn mặc theo phong cách phương tây, bên cạnh có một người đàn ông, sau lưng bọn họ còn có mấy người trợ lý đi theo, đang cầm dù cầm túi. Những người đang dùng cơm nhìn thấy cô gái này thì liền nhỏ giọng bàn tán. “Mọi người nhìn đi, đây không phải là cái cô minh tinh đó ấy hả… tên là cái gì nhỉ…” “Hoa Tưởng Dung?” “Đúng đúng chính, là Hoa Tưởng Dung đó, thế mà cô ta cũng đến đây.” Ở bên kia, Nhiếp Tranh nhìn thấy có người đi vào, thuận miệng nói một câu: “Xin lỗi, không còn nguyên liệu nấu ăn, ngày hôm nay không buôn bán nữa, lần sau quý khách lại đến, tôi xin lỗi.” Hoa Tưởng Dung cùng với người đàn ông ở bên cạnh cô ta… cũng là người đại diện của cô ta, Lưu Sùng, căn bản không để ý tới lời của Nhiếp Tranh, tùy ý tìm một cái bàn trống sạch sẽ rồi ngồi xuống. Cô ta kiêu ngạo nói: “Mở quán ăn làm gì có đạo lý đuổi khách hàng như vậy chứ? Tôi đói bụng, nghe nói là quán cơm Uyên Ương của các người bán đồ ăn ngon nhất ở cả con đường này, làm cho tôi mấy món sở trường đi.” Nhiếp Tranh nghe xong, trong lòng tự nhủ sao người này lại không thèm nghe lời của người khác vậy chứ “Sao người phụ nữ ngày lại tự cho mình là đúng như vậy?” Nhiếp Tranh rất không vui. Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu: “Người ta nghe danh đến đây, thôi bỏ đi, ông không cần phải ngồi bầu bạn với tôi mà không kinh doanh, tích lũy thanh danh không hề dễ dàng, đừng bởi vì tôi mà bị hủy hoại. Đi làm đồ ăn cho người ta đi.” Nhiếp Tranh gật đầu: “Vậy lão đại, ngài ăn trước đi, một lát nữa tôi lại đến.” “Được rồi.” Nhiếp Tranh đứng dậy đi đến bàn của Hoa Tưởng Dung, vừa đi vừa nhìn đối phương. Bước tới bước tới, nhìn một chút. Lông mày của Nhiếp Tranh cau lại, thậm chí thân thể cũng đang bắt đầu phát run. Người phụ nữ này… Lúc ông ta đi đến trước mặt Hoa Tưởng Dung, ông ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ban đầu vốn dĩ muốn hỏi đối phương muốn ăn ngọt hay là ăn cay, có kiêng kị cái gì không, kết quả đi đến trước mặt thì một câu cũng không nói nên lời. Hoa Tưởng Dung ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tranh. “A, ông chủ có chuyện gì vậy hả? Kêu ông đi làm đồ ăn, ông lại không chịu đi làm, đứng yên ở đây làm gì…” Còn chưa nói xong thì Hoa Tưởng Dung cũng hoàn toàn kinh ngạc, cô ta tháo cái kính râm xuống, kinh ngạc há to miệng, bốn mắt nhìn nhau với Nhiếp Tranh.