Chiến Thần Tu La

4,347 chữ
205 lượt xem
CHƯƠNG 202 Sau khi quét mắt nhìn một chút, Triệu Sơn Lĩnh ném hết tất cả các giấy chứng nhận xuống đất. “Những tờ giấy chứng nhận này không hợp quy định.” “Cần phải kiểm tra một lần nữa, làm lại một lần nữa.” “Cho nên, buổi lễ khai trương vào ngày hôm nay không thể được tổ chức.” Trình Đan Đình gấp gáp, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải loại chuyện như thế này, cô ta chất vấn: “Cái gì mà không hợp quy định chứ? Đây không phải là người trong ngành các người đã làm à?” Triệu Sơn Lĩnh hơi nhếch khóe miệng: “Tôi có nghe nói rồi, lần trước thừa dịp lúc tôi không có ở đây, các người đã lén lút đưa phong bì cho cấp dưới của tôi, cho nên bọn họ mới có thể để mặc cho các người làm càn làm rỡ, mấy cái thứ đồ không phù hợp cũng nói là hợp tiêu chuẩn.” “Nếu như tôi đã biết chuyện này rồi thì sẽ không mặc kệ, mấy tờ giấy chứng nhận đều có vấn đề, đều đã hết hiệu lực. Triệu Sơn Lĩnh tôi muốn kiểm tra một lần nữa, trước khi tôi kiểm tra nó phù hợp, đừng nghĩ là giải trí Ức Châu của các người có thể đi vào hoạt động.” Trình Đan Đình gấp rút đến độ hai mắt đỏ bừng, đây không phải là chơi xấu đó à? Bách Niên đứng ở một bên cười trên nỗi đau của người khác: “Ồ, Trình tổng, sao cô có thể làm chuyện này được chứ? Xét duyệt kiểm tra thì phải được tiến hành theo quy định, sao cô có thể lén lút đút phong bì được chứ? Ầy, thật sự không biết nói gì với cô mới tốt đây, giải trí Ức Châu ấy à, cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi.” “Không phải, tôi…” Trình Đan Đình nào có chứng kiến cảnh tượng như thế này, gấp đến mức không biết nói cái gì. Giang Nghĩa vỗ vỗ vai của cô ta, kêu cô ta đứng đằng sau lưng mình, mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Sơn Lĩnh, anh nói: “Giấy chứng nhận của chúng tôi đều là do chủ nhiệm của các người đã xử lý, không có hành vi nhét phong bì, cậu có thể trở về hỏi chủ nhiệm của cậu.” “Chủ nhiệm à? Haha, ông ta là cái thá gì chứ, tôi không cần phải hỏi ông ta.” “Ồ, quyền lực của cậu lớn như thế hả?” Triệu Sơn Lĩnh cười: “Quyền lực của tôi không tính là lớn, nhưng mà quyền lực của anh rể tôi thì đội cả trời.” Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút, anh rể của cậu là ai?” “Nói ra thì hù chết anh đấy, anh rể của tôi chính là phó sở trưởng Diêm Quan Vũ.” Lúc đầu, Giang Nghĩa còn rất tức giận, sau khi nghe thấy tên của Diêm Quan Vũ thì đổi giận thành cười. Anh cố ý tằng hắng một tiếng: “Cậu chính là em rể của phó sở trưởng Diêm, Diêm Quan Vũ đó à?” Triệu Sơn Lĩnh vỗ vỗ ngực: “Đúng vậy.” “Bây giờ đã biết sự lợi hại của tôi rồi đúng không? Nói cho anh biết, tôi không quan tâm tới chứng nhận của các người là do chủ nhiệm nào đã làm, đến chỗ tôi thì nó không phù hợp.” “Lời của tôi chính là lời của anh rể tôi.” “Lời của anh rể tôi chính là ý trời.” Giang Nghĩa cười cười, anh lại hỏi: “Triệu Sơn Lĩnh, cậu nói những lời này, anh rể của cậu biết không hả, anh ta có đồng ý để cậu làm như vậy không?” “Ha ha, cái này còn phải nói nữa à? Phó sở trưởng Diêm là anh rể của tôi, có thể không đứng cùng một phía với tôi được à?” Dùng một chút, Triệu Sơn Lĩnh tiếp tục nói: “Tôi nói rõ cho các người biết, có tôi ở đây, ngày hôm nay giải trí Ức Châu của các người đừng nghĩ là sẽ hoàn thành buổi lễ khai trương.”