CHƯƠNG 91 Lý Khinh Hồng chỉ sợ Vương Nhất sẽ không có chỗ đi nên để anh ở tạm ở đây một đêm. Anh vọt vào tắm nước lạnh, sau đó liếc mắt nhìn về phía đầu giường. Trên đó để một bức ảnh ba người, trong đó có một chàng trai hơi ngây ngô, chính là Vương Nhất ba năm trước. Anh và một người đang ông hơi lớn khác đều cười rất vui vẻ, chính giữa có một người phụ nữ lạnh lùng đang cười mỉm, ánh mắt có phần tinh nghịch, không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn sang phía Vương Nhất. Tình bắt đầu từ đâu, mới có thể yêu đậm sâu, hận không biết kết cục ra sao, tươi cười dần tiêu tan. Mười năm sinh tử cách đôi đường, không hề nghĩ tới nhưng lại khó quên! Vương Nhất thầm thở dài, che khung ảnh lại, nằm trên giường, cả đêm không ngủ. Khi màu trắng bạc dần tô lên bầu trời, Vương Nhất liền tỉnh dậy. Năm năm sống trong quân đội đã tập cho anh thói quen dậy sớm, sau khi rửa mặt xong, liền đi ra sân, bắt đầu chống đẩy bằng một tay. Tư thể tiêu chuẩn, tốc độ đồng đều. Người bình thường khi thực hiện chống đẩy, càng về sau sẽ càng mệt. Vương Nhất lại không như vậy, càng làm lại càng nhẹ nhàng, tốc độ sau đó càng nhanh hơn. “998…” “999…” “1000!” Anh vừa làm vừa đếm, sau khi chống được một ngàn cái, anh liền bật dậy từ dưới đất, không hề thở dốc. Không nghỉ ngơi, lại tiếp tục chạy một vòng quanh biệt thự. Đây là buổi rèn luyện mỗi ngày của Vương Nhất. Sau khi tập luyện xong buổi sáng, khi kết thúc đã hơn 12 giờ trưa. “Reng reng reng!” Vương Nhất vừa tắm nước lạnh bước ra thì điện thoại liền reo lên. Nhìn thấy tên người gọi, anh không nhịn được mà nhíu mày, nhưng vẫn nhận cuộc gọi. “Này, Vương Nhất, bây giờ anh đang ở đâu?” Ngay sau khi điện thoại được kết nối, bên kia liền truyền đến giọng nói bất cần của Lý Mộng Đình. Vương Nhất thành thật trả lời: “Tôi ở núi Lâm Khê.” “Anh ở núi Lâm Khê làm gì? Chỗ đó là khu bảo tồn thiên nhiên.” Lý Mộng Đình hơi sửng sốt, sau đó cười: “Không phải anh chạy lên núi Lâm Khê ngủ đó chứ?” “Ừ, tối qua đúng thật là tôi ngủ trên núi Lâm Khê.” Vương Nhất nhìn thoáng qua cảnh quan biệt thự Sơn Thủy có diện tích hơn 500 mét vuông, trị giá hơn 600 tỷ, nhẹ giọng nói. “Thật đáng thương, thì ra phải ngủ ở ngoài đường.” Lý Mộng Đình hoàn toàn không ngờ tới, trào phúng một câu, sau đó liền nói chuyện chính: “Cho anh một tiếng, mau tới trung tâm thành phố, tôi có chuyện muốn tìm anh.”