CHƯƠNG 76 Bỗng, người nhận làm nhà cái quay sang nhìn người đàn ông da ngăm đen, thân hình cao lớn cười cợt hỏi. “Một phút thôi.” Người đàn ông da ngăm đen bình tĩnh uống rượu, ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài lan can, như thể không hề thấy hứng thú chút nào với cuộc chiến này vậy. Tựa như đây là cuộc chiến đã biết trước kết quả ra sao. “Mẹ mấy cái thằng này, ông mày đang bị bắt nạt ở đây còn mấy đứa mày thì lại lấy ông mày ra đặt cược. Ông đây không thể để mấy đứa mày thua đến độ không còn cái quần lót được!” Nghe đám bạn nói từ nãy tới giờ, Gấu Lớn gầm lên giận dữ rồi bắt đầu công kích mãnh liệt, không cho đối phương cơ hội đánh trả. Bụp bụp bụp… Gấu Lớn đánh nhau mà như đánh bao cát vậy. Chẳng ai thấy rõ Gấu Lớn ra tay như thế nào nhưng chớp mắt thôi hai người kia đã nằm vật ra đất. “Năm mươi chín giây, còn thừa ra hẳn một giây cơ à.” Người đàn ông ngăm đen tên Thiết Tân phì cười. “Nào nào nào, đưa tiền đây nào, không bán chịu đâu nhá!” Vì thế, gã đàn ông làm nhà cái cao hứng ầm ĩ cả lên. “Mẹ nó, cái tên đó cũng thật là chẳng có chút tiền đồ gì cả, hại chúng ta cược thua tiền rồi!” Đám đàn ông cược thua kia ỉu xìu như mấy con gà trống đánh nhau thua vậy, mắng to là thằng chết tiệt kia chẳng có tiền đồ gì cả nhưng vẫn cứ cống tiền lên đều đều. “Hê hê…” Nhìn tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ trước mắt, gã đàn ông làm nhà cái vô cùng mừng rỡ, cười nói: “Tiền của đại bảo kiếm hồi tối cứ tính cho tôi.” Tiết Bình thấy những gì xảy ra trước mắt cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng anh ta phản ứng lại rất nhanh, mặt mày âm trầm mở miệng: “Mày có biết hậu quả khi dám ra tay đánh người ở đây là gì không?” “Có hậu quả gì nè?” Gấu Lớn không thèm để tâm đến lời Tiết Bình mới nói. “Tự mình quay đầu lại nhìn đi.” Trong giây lát, đám người mặc quần áo đen đằng sau Tiết Bình tiến tới vây quanh đám người, nhìn chằm chằm vào họ. Kim Thành Vũ không để cho người của mình tùy tiện ra tay, bởi vì anh ta luôn cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ. Mắt thấy mọi chuyện càng lúc càng nháo lớn, Lý Thiên Dương tê dại cả da đầu, quay sang nói với Vương Nhất: “Tiểu Nhất, hay là chúng ta đi đi thôi.” “Đi? Tại sao?” Vương Nhất vẫn cười nhạt: “Chờ xem hết kịch hay rồi đi cũng không muộn mà.” “Không biết sống chết, lát nữa mà bị bắt về thì đừng làm liên lụy tới mẹ con chúng ta.” Sắc mặt hai mẹ con Lý Mộng Đình vô cùng mất tự nhiên. “Vẫn còn nhiều người mà.”