CHƯƠNG 66 Cô ta nhìn bóng người trên đài quan sát, cả người sắp tan chảy rồi. Cô ta còn ảo tưởng, nếu mình là cô dâu thì tốt biết bao. Chưa kể còn có ba binh đoàn đến chúc mừng. Lý Thiên Dương nhìn lên rồi lẩm bẩm: “Có vẻ người đàn ông cùng Lý tổng kết hôn là dân quân đội….” Kinh động cả hải lục không quân, chắc chắn là một nhân vật không tầm thường. Kim Thành Vũ cau mày, rõ ràng hắn ta cũng đoán được chuyện này nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn lóe lên một tia hận ý. Ở Thiên An này, nhà họ Kim chẳng sợ ai. Ở một góc Thiên An Nhất Hào, nơi ánh đèn không chiếu đến có một người phụ nữ mảnh mai đang đứng nhìn. Cô ấy mặc một bộ đồ màu đen ôm sát, như thể hòa vào bóng tối xung quanh, và nếu không nhìn kỹ, bạn sẽ không thể phát hiện ra cô ấy đâu. Lúc này, cô ấy nhìn người đàn ông trên đài quan sát với ánh mắt phức tạp, cô lặng lẽ lau nước mắt. Tâm nguyện của thiếu chủ cuối cùng cũng được hoàn thành rồi. ….. Tách tách—— Pháo hoa kéo dài thật dài, Vương Nhất vẫn quỳ trước mặt Lý Khinh Hồng. Một phút. Hai phút. Lý Khinh Hồng vẫn không nói lời nào. Chỉ là, mặt cô đã đẫm nước mắt, lớp trang điểm cũng muốn trôi sạch luôn. “Mẹ ơi, gả cho ba đi ạ.” Bé đứng cạnh cười tít mắt, liên tục vỗ tay. Lý Khinh Hồng đã khóc tới hoa lê đái vũ rồi. Đây là đám cưới trong mơ của cô, đủ lộng lẫy, đủ hoành tráng, nghi thức cũng rất lớn. Cô phức tạp nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt. Là người đàn ông năm năm trước đã biến mất, là người cô vừa yêu vừa hận. Có vui mừng, có cảm động, cũng có chút—-kháng cự. Cô lắc đầu cự tuyệt: “Em xin lỗi.” “…..” Pháo hoa vẫn đang bắn, trực thăng vẫn đang lượn vòng nhưng đài quan sát lại chìm trong im lặng. Vương Nhất sững sờ, sau đó thất vọng hạ tay xuống: “Tại sao?” Lúc này, toàn thân anh lạnh toát, như rơi vào động băng. Cô bé cũng ngơ ngác nhìn Lý Khinh Hồng, rồi đột nhiên bật khóc. “Mẹ không cần ba nữa, mẹ cũng không cần Tử Lam nữa rồi….” Nghe vậy, Lý Khinh Hồng lập tức hoảng hốt. Cô bế Vương Tử Lam lên rồi đỡ Vương Nhất lên, áy náy giải thích: “Anh đừng hiểu lần, là do em vẫn chưa chuẩn bị tốt, chuyện này quá đột ngột rồi….” “Hiện giờ, anh quá lạ lẫm với em, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.” Vương Nhất nghe xong liền đứng dậy nắm lấy tay Lý Khinh Hồng: “Được, anh đợi em.”