“Cắt!” Thái Phiên mặt mày vô cùng rạng rỡ đi tới trước mặt Vương Nhất: “Cảnh này phải gọi là hoàn mỹ, cậu Vương, không ngờ cậu không có bất cứ kinh nghiệm nghệ thuật gì lại có thể diễn được cảnh quay xuất sắc đến vậy, không biết có hứng thú phát triển trong giới giải trí không?” Mỗi một ngôi sao nổi tiếng đều bắt đầu từ vai diễn bình thường nhất, trạng thái vừa rồi của Vương Nhất đã đả động Thái Phiên, chỉ cần Vương Nhất gật đầu, ông ta nhất định sẽ trọng dụng người mới này. Vương Nhất khẽ lắc đầu, từ chối khéo: “Không, tôi đã kết hôn rồi. ” “Vậy thật sự là đáng tiếc rồi. ” Thái Phiên nói với vẻ mặt tiếc nuối. Anh ta nghe theo lời của Vương Thanh Hòa, buông bỏ thành kiến và sĩ diện, thử đi tiếp xúc với Vương Nhất. Dần dần ông ta phát hiện, con người của Vương Nhất thật ra rất dễ tiếp xúc. Vương Thanh Hòa cũng tò mò liếc nhìn Vương Nhất, cô ta biết, dùng cách của cô ta, Vương Nhất đã nhập vai, chỉ là không biết người anh nghĩ trong đầu là ai. “Vương Nhất---” Đột nhiên, Lý Khinh Hồng gọi Vương Nhất, bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh diễn không tệ. ” “Cảm ơn. ” Vương Nhất mỉm cười gật đầu. Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh vừa rồi, trong lòng nghĩ tới ai?” Sắc mặt của Vương Nhất thay đổi có chút vi diệu, sau đó cười rồi nói: “Đương nhiên là em rồi. ” “! ” Lý Khinh Hồng nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời. Vừa rồi khi quay, trong lòng Lý Khinh Hồng luôn có một loại cảm giác kỳ lạ, cô vậy mà rất để tâm tới vấn đề vô vị như người mà Vương Nhất nghĩ trong lòng là ai. “Thật sao?” Do dự một chút, cô lại hỏi lần nữa. “Ngoài em ra, anh còn có thể nghĩ tới ai chứ?” Vương Nhất vẫn đang cười, nhưng nụ cười trên mặt cũng trở nên ngại ngùng. Lý Khinh Hồng nhìn sâu vào Vương Nhất, không có nói gì nữa. Lúc này, Thái Phiên gọi tất cả mọi người cùng nhau xem đoạn phim đã quay xong, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng đi qua. Trong máy quay, Vương Nhất áo trắng tuyệt thế, vóc dáng thẳng tắp, ánh mắt dường như biết nói chuyện, ánh mắt thâm tình và phức tạp nhìn Lý Khinh Hồng. Lý Khinh Hồng mặc đồ công sở, mái tóc dài búi cao, khí thế ngút trời. Sự va chạm của quá khứ và hiện tại giống như một bức tranh thủy mặc du dương. “Mọi người vất vả rồi. ” Thái Phiên cực kỳ hài lòng, cười ha hả nói với mọi người của tổ quay phim: “Thu dọn một chút, lát nữa cùng ăn một bữa, chúc mừng một chút, tôi mời. ” Tổ quay phim hoan hô một trận, Lý Khinh Hồng liếc nhìn Vương Nhất: “Em còn có việc, dẫn Tử Lam đi trước, anh tham gia thay em đi. ” Trái tim của Vương Nhất lập tức nảy lên, cứ cảm thấy Khinh Hồng đã phát giác được cái gì đó. Thái Phiên cũng sững người: “Cậu Vương, cậu và Lý tổng---” “Chúng tôi là vợ chồng. ” Lý Khinh Hồng nói với vẻ không cảm xúc. Bụp--- Thái Phiên nghe vậy thì bị dọa trượt ngã khỏi ghế, ông ta trợn to mắt, không dám tin mà nhìn Vương Nhất. Bọn họ! vậy mà là vợ chồng?! Thái Phiên nghĩ tới thái độ tệ hại đối với Vương Nhất trước đó, lập tức trên trán tóa mồ hôi lạnh, đây thật sự là đang dậm chân ở bờ vực của cái chết. Thịnh tình khó từ chối, Vương Nhất đang muốn gật đầu đồng ý, bỗng nhiên điện thoại lại đổ chuông, Lý Mộng Đình gọi tới. Vương Nhất nghe điện thoại: “Có chuyện sao?” Ở đâu dây bên kia, Lý Mộng Đình trầm mặc một lúc, nói: “Bây giờ có thời gian không?” Vương Nhất liếc nhìn tổ quay phim đang bận rộn, nói: “Khả năng có hơi bận---” “Tuần sau tôi kết hôn rồi. ” Không đợi Vương Nhất nói hết câu, Lý Mộng Đình đã nói trước. “! ” Vì vậy, miệng của Vương Nhất hơi há ra, sắc mặt sinh ra một chút thay đổi vi diệu. “Tôi ở nhà họ Lý đợi anh. ” Nói xong thì Lý Mộng Đình đã cúp máy. Vương Nhất trầm mặc một lúc, sau đó ngại ngùng nói với Thái Phiên: “Xin lỗi, trong nhà xảy ra chút chuyện, khả năng cơm tối không đi được. ” “Không sao không sao. ” Thái Phiên ngược lại không để ý, từ sau khi biết Thái Phiên và Lý Khinh Hồng là vợ chồng, ông ta đối với Vương Nhất cực kỳ cung kính, mỉm cười nói với Vương Thanh Hòa: “Thanh Hòa, tiễn cậu Vương. ” Vương Thanh Hòa lúc này đã tẩy trang rồi, để mặc mộc, nhưng lại xinh đẹp hơn nhiều những ngôi sao nữ đã qua trang điểm. Một đôi mắt to long lanh cũng tò mò đánh giá Vương Nhất. Vương Nhất đã mỉm cười: “Trên mặt tôi có vết bẩn sao?” Vương Thanh Hòa vội thu hồi ánh mắt, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy anh Vương và người bình thường có hơi khác biệt, rốt cuộc khác ở đâu tôi lại nói không ra! ” Khi nói chuyện, cô ta đưa tay gạt tóc mái ở trước trán, lộ ra góc nghiêng không tì vết. Vương Nhất nheo mắt đánh giá: “Giống, rất giống. ” Vương Thanh Hòa chợt sững người: “Giống cái gì?” “Lạc Si, Thái Kim Phụng. ” Vương Thanh Hòa sửng sốt: “Cậu Vương, anh từng gặp sư phụ của tôi sao?” Vương Nhất suy nghĩ một lát, vẫn không nói ra quan hệ của anh và Thất Si nước H, chỉ bình tĩnh nói: “Từng gặp mặt vài lần mà thôi. ” Vương Thanh Hòa lập tức rất nể phục: “Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh Vương thì tôi cảm thấy anh không phải người bình thường, không ngờ anh vậy mà ngay cả sư phụ của tôi cũng quen biết. ” Khựng lại một chút, Vương Thanh Hòa đỏ ửng mặt: “Nói ra thì xấu hổ, tôi là đệ tử ký danh của sư phụ, cũng không gặp được sư phụ mấy lần, chỉ là ké hào quang của danh hiệu đồ đệ Lạc Si mà tiến vào giới giải trí mà thôi, về bản chất vẫn là người bình thường. ” Vương Nhất nghe vậy, cũng gật đầu ngộ ra. Cô ta chỉ là một người bình thường, chỉ là đa tài đa nghệ một chút, cho dù là đồ đệ của Lạc Si, ở trong mắt công ty quản lý, vẫn là công cụ kiếm tiền, không có địa vị gì cả. Vương Nhất mỉm cười hờ hững, đưa một tấm danh thiếp qua: “Nếu sau này công ty quản lý của cô còn ép cô nhận một số quảng cáo không muốn nhận thì tới tìm tôi. ” Danh thiếp rất bình thường, chỉ có một dãy số điện thoại, nhưng Vương Thanh Hòa vẫn sững người, trong mờ hồ nhận lấy nó. “Cô sau này sẽ trở thành thiên hậu nổi tiếng toàn cầu. ” Cuối cùng để lại câu nói này, Vương Nhất khẽ mỉm cười ngồi vào chiếc Rolls Royce màu đen. “Đến nhà họ Lý. ” Khi đóng cửa xe lại, vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc. Lãnh Nhan không nói một câu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà họ Lý. Cửa lớn của nhà họ Lý lúc này, giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng là bánh pháo tượng trưng cho sự chúc mừng, ở cửa đỗ rất nhiều xe sang. Trong khuôn viên của nhà họ Lý tổ chức tiệc lớn, ở đâu cũng có thể thấy nam nữ tới chúc mừng đám cưới. Chuyện người của nhà họ Văn ở thành phố G sắp lấy Lý Mộng Đình của nhà họ Lý sớm đã truyền khắp nơi, truyền khắp cả thành phố Thiên An, tất cả mọi người đều nói, nhà họ đây là kiếp trước tích được đức mới kết thành thông gia với nhà họ Văn. Mà gia tộc thượng lưu ở Thiên An tới chúc mừng cũng đều là nhìn sức ảnh hưởng của nhà họ Văn mới tới chúc mừng. Lúc này tiệc đã sắp kết thúc, người của nhà họ Châu lấy Châu Chí Kiên đứng đầu, đang nói chuyện đầy vui vẻ, Châu Mỹ Ngọc đang vui không khép được miệng, vừa tiễn khách, vừa xử lý quà chúc mừng. Văn Thái và Lý Mộng Đình cũng đang tiễn khách, nho nhã lễ phép, nói chuyện khéo léo, mang hình tưởng con rể tốt ở trong mắt tất cả mọi người, Lý Mộng Đình cũng đang cười, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng, nhìn ra được cô ta có tâm sự. Vương Nhất mặt mày không cảm xúc dẫn theo Lãnh Nhan rảo bước đi vào khuôn viên của nhà họ Lý. Nhà họ Lý vốn đang trong bầu không khí vui vẻ lập tức mất sạch, Châu Mỹ Ngọc lập tức cầm chổi lao ra, mắng Vương Nhất: “Mộng Đình sắp kết hôn rồi, tên phế vật cậu tới làm cái gì?” Đám người Châu Mỹ Hòa, Châu Chí Kiên cũng lạnh lùng nhìn Vương Nhất. “Mẹ, mọi người làm gì vậy?” Lý Mộng Đình vội vàng chạy tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc, vội nói: “Là con gọi anh ta tới!” “Con gọi nó tới sao?” Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc chợt thay đổi, nhưng vẫn nhìn Vương Nhất với ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ nói: “Gọi nó tới làm gì? Lẽ nào con muốn để nó tham gia hôn lễ của con?” “Phải. ” Lý Mộng Đình bước lên một bước, đi tới trước mặt Vương Nhất, ánh mắt vừa kiên định vừa phức tạp nhìn anh: “Tôi sắp kết hôn rồi, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”.