Kim Thúy Như đã nói ra kế hoạch mà cô ta luôn giấu kín trong lòng, Lý Khinh Hồng cũng hiểu ra mình đã rơi vào bẫy của Kim Thúy Như. Có điều, cô ta cũng không tức giận lắm, với quy mô và lĩnh vực liên quan hiện tại của Lệ Tinh, không thể một mình làm nổi dự án xây dựng đô thị, nhất định phải tìm đối tác hợp tác. So với sự làm việc thận trọng, bày mưu tính kế, dựa vào năng lực khiến người khác tâm phục khẩu phục của Kim Thúy Như, việc làm tiểu nhân lấy video ra để uy hiếp cô của Lương Ý Hành mới càng khiến người khác kinh tởm hơn. Vương Nhất cũng tâm phục khẩu phục cô ta, cho dù anh đã thay da đổi thịt cũng không thể không thừa nhận rằng, muốn đối phó với Kim Thúy Như, quả thực không phải là chuyện dễ. Mạnh như anh còn bị Kim Thúy Như coi như quân cờ mà không biết gì chứ đừng nói đến người khác. Giờ phút này, đôi mắt xinh đẹp của Kim Thúy Như lóe lên tia sáng, như có những vì sao khảm vào trong mắt cô ta, long lanh động lòng người. Từ trong mắt cô ta, Vương Nhất nhìn thấy sự chinh phục, nhìn thấy sự tham vọng. Nếu cô ta là con trai, thành tựu sẽ càng lớn hơn hiện tại. Giữa đường nhảy ra một cô Kim Thúy Như đã phá hỏng kế hoạch của Lương Ý Hành, sắc mặt anh ta lúc thì trở nên tái mét, lúc thì trở nên tím bầm, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Kim Thúy Như: “Đây chỉ là kế hoạch của cô mà thôi, chuyện gì cũng phải xếp theo thứ tự trước sau.” Nụ cười trên mặt Kim Thúy Như biến mất, cô ta lạnh lùng liếc nhìn Lương Ý Hành một cái: "Anh muốn đấu với tôi?” Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt khiến sắc mặt Lương Ý Hành hơi thay đổi, nhưng nghĩ đến anh ta không chỉ có một mình mà là cả bang hội Thiên An, trong lòng có chút bình tĩnh lại. "Thúy Như, tôi không muốn trở thành kẻ thù của cô, nhưng cô cũng đừng quá nóng vội, nhà họ Kim đã diệt vong rồi, một mình cô có mạnh đến đâu cũng địch không nổi một gia tộc.” "Không sai." Thẩm Tử Kiện cũng buông người phụ nữ trong vòng tay ra, trong mắt hiện lên chút lạnh lùng: “Cậu Lương đã hứa dự án xây dựng đô thị có một phần là của nhà họ Thẩm, cô Kim, nếu cô bằng lòng gia nhập với bọn tôi, mọi chuyện sẽ dễ thương lượng, nhưng nếu muốn dùng vũ lực cướp đoạt thì đừng trách bọn tôi không khách khí.” Nhìn thấy hai vị thiếu gia Lương Ý Hành và Thẩm Tử Kiện của hai gia đình quyền thế lớn kiên định lập trường, những cậu ấm phía sau cũng nhao nhao bày tỏ thái độ. "Không sai, cho dù cô đã từng huy hoàng, hiện tại cũng chẳng quả chỉ có một mình.” "Người đoạt thức ăn nơi miệng hổ không phải là bọn tôi mà là cô.” "..." Kim Thúy Như không hề tức giận, ngược lại còn rót cho mình một tách trà đen, từ từ uống, khuôn mặt mang theo nụ cười tán thưởng về lời châm chọc của bọn họ như thể đang xem một bộ phim hài hước. Vương Nhất cũng mang theo vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào, lúc này hai người lại vô cùng hiểu ngầm. Lý Khinh Hồng nhìn Kim Thúy Như với vẻ đầy ý thù địch, trong lòng lại rất khó chịu, cô ta có thể không quan tâm đến người phụ nữ khác nhưng không thể không quan tâm đến Kim Thúy Như, dù sao thì hai người họ cũng suýt chút nữa đã thành vợ chồng rồi. Sắc mặt Lương Ý Hành u ám, anh ta nhìn Kim Thúy Như: "Có gì đáng cười?" "Các anh...!không phải thật sự nghĩ rằng tôi thoát ly khỏi nhà họ Kim rồi nên sợ các anh đấy chứ?” Kim Thúy Như nhìn mọi người với vẻ tràn đầy hứng thú, cuối cùng ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người Vương Nhất: "Có lẽ căn bản không cần tôi động thủ, các anh sẽ hối hận.” "Cô nói anh ta?” Lương Ý Hành khinh thường liếc nhìn Vương Nhất, cười khẩy, nói: “Anh ta còn không bảo vệ nổi mình, sao có thể khiến tôi hối hận được?” Ánh mắt Kim Thúy Như chậm rãi rơi xuống chiếc điện thoại di động trong tay Lương Ý Hành, đoạn video mà Lý Khinh Hồng xóa đi chỉ là một bản sao, video gốc vẫn nằm trong tay Lương Ý Hành. Ánh mắt cô ta đầu tiên là kinh hãi, cô ta cũng nhìn ra được video này chính là sự việc xảy ra trong đêm tân hôn của cô ta và Vương Nhất, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Loại thủ đoạn đê hèn này làm sao có thể khống chế được anh ta?” "Bây giờ công nghệ phát triển như vậy, việc làm giả một video quả thực quá đơn giản.” Lương Ý Hành không chút sợ hãi: "Nếu cô không tin có thể lấy về phân giải, xem xem người bên trong có phải là Lý Khinh Hồng và Vương Nhất hay không!" Anh ta lại nhìn về phía Lý Khinh Hồng, uy hiếp: "Cô Lâm, rốt cuộc chọn ai, cô phải suy nghĩ kỹ càng, một số hậu quả không phải là thứ mà cô có thể gánh chịu được.” Nhìn thấy Lương Ý Hành có chỗ dựa nên không sợ gì như vậy, Vương Nhất biết đoạn video đó là thật, năm năm trước, khi anh và Lý Khinh Hồng bị bắt cóc, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Tuy nhiên, anh vẫn không hề sợ hãi, chậm rãi bước tới, đến trước mặt Lương Ý Hành và đưa ra tối hậu thư: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng, nói ra ai đã đưa cho anh đoạn video này.” Lương Ý Hành không hề sợ hãi mà còn nhìn Vương Nhất với vẻ khinh thường: “Nói cho anh biết thì có thể làm được gì? Anh có thể tìm anh ta và giết chết anh ta sao?” "Tôi có thể giết chết anh.” Khi giọng nói lạnh lùng đến cực điểm này vừa dứt, Vương Nhất đột nhiên mở cửa sổ của tháp Thiên An ra. Ầm... Đột nhiên, mưa như trút nước, sấp chớp đùng đùng, từng hạt mưa giống như hạt đậu theo gió tạt vào, bắn tung tóe lên người mọi người. Đám người Lương Ý Hành và Thẩm Tử Kiện đều kinh ngạc nhìn anh, không hiểu đang mưa to gió lớn lại mở cửa sổ ra làm gì? Người phụ nữ trông giống như thư ký phía sau Kim Thúy Như đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ vượt xa cô ta, sắc mặt lập tức biến đổi lớn, bảo vệ lấy Kim Thúy Như: "Tiểu thư, cẩn thận.” Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng hơi thay đổi, hét lên một tiếng, đứng bật dậy: "Vương Nhất, anh muốn làm gì?” Vù... Lý Khinh Hồng chưa kịp nói xong thì bóng hình của Vương Nhất đã biến mất tại chỗ. Anh hóa thành một dư ảnh, lướt qua khe hở giữa hai vị công tử bột như tia chớp, đột ngột xuất hiện trước mặt Lương Ý Hành với ánh mắt như tử thần, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta. "Anh…" Lương Ý Hành bị dọa cho giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Vương Nhất, đang định lùi lại nhanh chóng thì đột nhiên, một bàn tay to lớn bóp chặt cổ họng anh ta một cách thô bạo, nhấc bổng anh ta lên. Cảnh tượng này khiến trong lòng tất cả mọi người có mặt vô cùng chấn động, bọn họ ngẩn người nhìn Vương Nhất giống như sát thần. Trong mắt Kim Thúy Như lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Vương Nhất với vẻ vừa hoảng loạn vừa sợ hãi. "Tôi có hàng nghìn cách khiến anh sống không bằng chết, anh không thể không nói.” Trong mắt Vương Nhất lóe ra tia sáng lạnh như băng, anh nhấc Lương Ý Hành đang đầy vẻ sợ hãi đi về phía cửa sổ đã mở. Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng bước chân nặng nề của Vương Nhất như nhát búa nặng đập mạnh vào buồng tim mọi người. Thảm họa năm năm trước lại bị ghi hình lại, điều này đã kích thích sát ý của Vương Nhất. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa, luồng khí tội lỗi cuồn cuộn đang sinh sôi lan tràn trong lòng anh. “Vương Nhất, mau dừng lại!” Lý Khinh Hồng dường như nhớ đến chuyện gì đó, hô lên. Tuy nhiên, đã quá muộn rồi. Vương Nhất nhấc Lương Ý Hành đang tái nhợt sắc mặt đến bên cửa sổ nơi gió lớn gào rít, trước ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người, nhấc bổng anh ta ra phía ngoài tháp Thiên An. “Đây là tầng cao nhất của tháp Thiên An, nếu anh không nói, tôi sẽ ném anh từ đây xuống.” Giọng nói của anh lạnh thấu xương. Cùng lúc đó, bên ngoài trời mưa to gió lớn, một tia sét chói mắt rạch ngang trời Ầm... Tia sét cực kỳ sáng, lập tức thắp sáng toàn bộ thành phố Thiên An. Nó cũng phản chiếu lên trên người Vương Nhất, kéo chiếc bóng của anh dài ra. Lúc này, anh giống như sát thần.\u0002\u0002.