Vương Nhất vừa mới nói xong, ánh mắt của tất cả những người trong cửa hàng đều nhìn về phía Lý Khinh Hồng. Đột ngột bị nhiều người nhìn chăm chú như thế, Lý Khinh Hồng không quen, cô nhíu mày. Mặc dù bình thường trong công ty cũng có người nhìn chăm chú vào cô, nhưng mà phần lớn đều là ánh mắt kính sợ và tôn kính, mà không phải là vẻ chờ mong như thế này. Vương Nhất mỉm cười, đưa chiếc váy cho cô, anh nói: “Đi vào trong thử đi?” Lý Khinh Hồng do dự một chốc, vẫn nhận lấy chiếc váy và quay người đi vào phòng thử đồ. Lúc đi ngang qua bên cạnh Bạch Ý, ánh mắt Bạch Ý âm độc nhìn cô. Cô ta không ngừng cầu nguyện trong lòng Lý Khinh Hồng không thích hợp để mặc chiếc váy này. Tâm sinh tướng, người xấu xí thì tâm địa cũng xấu xí, Vương Nhất hoàn toàn không lo lắng, anh mỉm cười đứng trước phòng thử đồ chờ Lý Khinh Hồng bước ra. Trong cửa hàng vẫn không có ai nói chuyện, tầm mắt mọi người vẫn dừng nguyên trên người Vương Nhất. Vương Nhất hiểu bọn họ kinh ngạc vì những giải thích chuyên nghiệp của mình, anh tin là chắc chắn Lý Khinh Hồng cũng như vậy. Còn tại sao anh biết? Vương Nhất đã từng chấp hành một nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ là...!bảo vệ cho Weigel. Lúc đó, vợ của ông ta vẫn còn chưa chết, nhưng đang trong giai đoạn hấp hối, mà ông Weigel đã chế tác xong hình dáng khuôn ban đầu. Đây cũng là lý do tại sao Vương Nhất vừa nhìn là đã chọn trúng chiếc váy này. Xoẹt. Đúng lúc này, cửa phòng thử đồ đột nhiên mở ra. Mà sau khi cửa mở ra, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Vương Nhất quay đầu nhìn lại, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn bị Lý Khinh Hồng làm cho kinh diễm. Mặt như rặng mây, mắt như sao trời, tóc đuôi ngựa vốn dĩ đã cao lại được vén lên cao một chút nữa, giống như một chiếc vương miện tôn quý, chiếc cổ mảnh mai mang sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, cùng với những hạt kim cương nhỏ bé trên chiếc váy màu be kết hợp với nhau, càng tăng thêm sự rực rỡ, giống như công chúa người cá sắp kết hôn. Nhân viên nữ mở to mắt nhìn, ngay cả cái điện thoại ở trong tay rơi rồi mà cũng không biết. Lương Kiện thì lại nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, ngay cả mí mắt cũng không hề nháy một cái nào. Người chấn động nhất là Bạch Ý, thế mà lại bị ánh sáng trên người Lý Khinh Hồng làm chói mắt đến nổi không thể mở ra. “Có được không anh?” Lý Khinh Hồng cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình, trên gương mặt lạnh lẽo hiếm khi xuất hiện một nụ cười. “Rất xinh đẹp.” Vương Nhất vừa cười vừa nói: “Xem ra là năm năm trước, ánh mắt của anh đã rất tốt.” “Đồ mặt dày.” Lý Khinh Hồng liếc mắt nhìn anh, nụ cười trên mặt lại càng thêm sâu sắc. Tự mình soi gương, cảm thấy rất hài lòng, lại quay về phòng thay quần áo của mình. Lúc này, Vương Nhất lạnh lùng nhìn Lương Kiện, anh nhanh chân đi đến gần anh ta. “Anh, anh muốn làm cái gì?” Lương Kiện bị khí thế của Vương Nhất làm giật mình, liên tục lùi về phía sau. Bạch Ý uỵch một tiếng hoảng sợ ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy. “Có phải là anh cảm thấy anh là người nhà họ Lương, cho nên mới có thể không kiêng nể gì cả?” Vương Nhất cao hơn Lương Kiện một cái đầu, đứng từ trên cao nhìn xuống như thế, dọa Lương Kiện hoảng sợ không thôi. Nhưng anh ta thân là người nhà họ Lương, vẫn không cam lòng yếu thế mà đối mặt với Vương Nhất: “Chúng tôi tặng cái váy này cho anh, anh còn muốn như thế nào nữa?” “Vốn dĩ cái váy này là do chúng tôi mua.” Vương Nhất chợt nghĩ đến cái gì đó, anh nheo mắt lại: “Không phải là anh còn chưa biết tôi là ai đó chứ?” “Anh là ai?” Lương Kiện nghiến răng hỏi lại, anh ta cảm nhận được một loại khí tức thần bí lại mạnh mẽ từ trên người Vương Nhất. “Tôi tên là Vương Nhất, đây là vợ tôi, Lý Khinh Hồng. Ngày hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên của tôi và cô ấy, nếu như các người còn dám hung hăng càn quấy, tôi sẽ không ngại để các người đi xe thể thao đến đây, nhưng lại đi xe cứu thương trở về.” Câu nói này tràn đầy sát khí, sát ý xâm nhập vào linh hồn, Lương Kiện bị hù dọa run rẩy cả người, lại không có dũng khí đối mặt với Vương Nhất. Bỗng nhiên, anh ta cảm thấy tên của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng có hơi quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu đó rồi. Nghiêm túc suy nghĩ lại, Lương Kiện bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn Vương Nhất đúng là có sự hoảng sợ phát ra tận đáy lòng. “Tôi xin lỗi anh Vương.” Sau đó, anh ta vội vàng cúi đầu với anh Vương, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ vô cùng. “Cút!" Vương Nhất lớn tiếng quát. Lương Kiện như được tha tội, nhanh chân chạy khỏi cửa hàng Gucci. Mà lúc này Lý Khinh Hồng cũng đã thay quần áo xong bước ra, Vương Nhất như biến thành người khác, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Ra chương nhanh nhất tại ++ ???? r ù ???? ???? r u y ệ n.Ⅴ???? ++ Lý Khinh Hồng lấy một tờ chi phiếu ra viết một tỷ năm trăm triệu lên trên rồi sau đó đưa cho Vương Nhất. “Em làm cái gì vậy?” Biểu cảm của Vương Nhất thay đổi, anh hỏi. “Trả lại cho anh?” Lý Khinh Hồng lời ít ý nhiều: “Cảm ơn, em rất thích món quà của anh, chỉ là em không thích nợ người..." Còn chưa nói xong thì đã bị Vương Nhất nhẹ nhàng đẩy ra. Anh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chồng tặng quà cho vợ, nào có đạo lý trả tiền chứ?” Lý Khinh Hồng đứng yên tại chỗ sửng sốt hồi lâu, nhìn tờ chi phiếu trong tay, tự giễu cười một tiếng: “Là do bản thân tự cho mình là đúng.” Xé tờ chi phiếu thành từng mảnh nhỏ ném vào trong thùng rác, rời khỏi cửa hàng cùng Vương Nhất. Nhân viên nữ sớm đã ngẩn người đến nổi ngay cả lời cũng không nói được, trong lòng thắc mắc, rốt cuộc thì người trẻ tuổi này là ai vậy? ... Lương Kiện thất hồn lạc phách chạy ra khỏi trung tâm thương mại, Bạch Ý cũng đuổi theo, vừa chạy theo vừa kêu: “Anh yêu à, anh sao vậy?” “Con điếm, cô cách xa tôi ra một chút.” Lương Kiện bỗng nhiên quay đầu lại, trong lòng tức nhìn cô ta. Bạch Ý giật mình, sắc mặt tái nhợt nhìn anh ta, cuống cuồng giải thích: “Không phải là em cố ý đâu, em thật sự cho rằng anh ta chỉ là tiểu bạch kiếm được bao nuôi..." Chát. Còn chưa nói xong, trên mặt Bạch Ý đã nhận phải một cái tát vô cùng mạnh. “Đều là do con tiện nhân nhà cô, chưa kể tới mua quần áo đắt như vậy, thế mà còn đắc tội với hai người kia, cô có biết bọn họ là ai không hả?” Trên mặt Lương Kiện tràn đầy phẫn nộ, gào thét với Bạch Ý: “Người phụ nữ kia là Lý Khinh Hồng, là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh, người đàn ông kia tên là Vương Nhất, năm năm trước xém chút nữa là đã trở thành chồng Kim Thúy Như nhà họ Kim.” Bạch Ý lập tức bị dọa nói không nên lời, môi không ngừng mấp máy. Có rất nhiều việc Lương Kiện vẫn chưa nói, nhà họ Trần diệt vong, nhà họ Kim đổi chủ, những chuyện này đều có liên quan với Vương Nhất. Ngay cả người mà nhà họ Lương nhìn không rõ, làm sao anh ta có thể trêu chọc nổi! “Tao đánh chết mày cái con tiện nhân này.” Lương Kiện càng nói càng tức, vừa mắng vừa đánh lung tung làm Bạch Ý kêu liên tục. Nếu như không phải anh ta nghe thấy hai cái tên này từ cuộc trò chuyện của người trẻ tuổi nhất nhà họ Lương là Lương Ý Hành, vậy thì ngày hôm nay anh ta tiêu đời rồi. Nhìn Bạch Ý mặt mũi bầm dập nằm ở dưới đất, Lương Kiện mới bớt giận: “Từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa, sau này đừng có xuất hiện trước mắt tôi, nếu không thì tôi gặp một lần sẽ đánh một lần.” Nói xong liền ngênh ngang rời đi, để lại Bạch Ý máu me đầy mặt nằm ở trên đường. Anh ta trở về nhà họ Lương với tốc độ nhanh nhất, phát hiện Lương Ý Hành và Lương Nhật Tân cũng ở đây, đang nghiêm túc thương lượng gì đó với Lương Nam Lĩnh, gia chủ nhà họ Lương. “Thưa gia chủ.” Lương Kiện vừa về liền quỳ gối trước mặt Lương Nam Lĩnh, lớn tiếng nói: “Tôi đã gặp Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.” “Cậu nói cái gì?” Lương Nam Lĩnh bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt già nua phát ra vô vàn ánh sáng: “Bọn họ đang ở đâu.” Lương Kiện tường thuật lại tất cả mọi chuyện, Lương Ý Hành nghe xong, cũng chỉ cười khẽ: “Vốn dĩ còn đang phiền lòng xem phải lấy lý do gì để gặp vị chủ tịch Lý, xem ra là bây giờ vấn đề khó khăn ấy đã được giải quyết rồi.” Lương Kiện mờ mịt không biết Lương Ý Hành đang nói cái gì. Lương Nhật Tân phất phất tay: “Anh đi xuống trước đi, ở đây không có chuyện của anh.” “Vâng.” Sau khi báo cáo xong xuôi, Lương Kiện liền lui ra ngoài, tiện thể khép cửa phòng lại. Thế là trong phòng khách chỉ còn Lương Nam Lĩnh, Lương Nhật Tân và Lương Ý Hành. Lương Nam Lĩnh nói: “Dự án xây dựng đô thị đã được khởi động, nếu như bị nhà họ Kim, nhà họ Nhan, nhà họ Thẩm giành mất, vậy thì nhà họ Lương chúng ta không còn cách nào khác. Nhưng nếu bị một xí nghiệp nho nhỏ đang phát triển cướp mất, như thế thật sự không cam lòng.” “Ông nội yên tâm đi, dự án xây dựng thành phố nằm trong tay tập đoàn Lệ Tinh chắc chắn sẽ là của nhà họ Lương chúng ta.” Lương Ý Hành chậm rãi đứng dậy, phóng khoáng cười nói: “Bây giờ cháu sẽ đi gặp bọn họ để bàn bạc với chủ tịch Lý.” “Nếu như Lý Khinh Hồng không đồng ý thì sao?” Trong mắt Lương Nam Lĩnh lóe lên tia sáng. Trên mặt Lương Ý Hành vẫn mang theo nụ cười tự tin: “Không cho phép cô ta không đồng ý, trong tay cháu có điểm yếu của cô ta.” “Chỉ cần có điểm yếu này, phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu thì cũng phải thuần phục cháu thôi.” Trong mắt Lương Nhật Tân đều là vẻ tà ác: “Anh cả, nếu như người phụ nữ này phục rồi, thế thì đêm đầu tiên thuộc về em.” Lương Ý Hành xem thường nhìn Lương Nhật Tân: “Đường đường là đàn ông nhà họ Lương, thế mà lại đi làm ca sĩ, đúng là làm mất thể diện nhà họ Lương mà.” “Haha, anh cả, mỗi người đều có chí riêng mà.” Lương Nhật Tân cười hì hì rồi lại nói: “Người sống một đời chỉ cần vui vẻ, tửu sắc tài vận, em không ham rượu, không cá cược, điều duy nhất có thể khiến em vui vẻ chỉ có phụ nữ.” Dừng lại một chút, Lương Nhật Tân còn nói thêm: “Anh cả cứ yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không tranh giành vị trí gia chủ với anh đâu.” Nghe thấy câu nói này, vẻ lạnh lùng trong mắt Lương Ý Hành mới chậm rãi lui đi, lại hơi khom người với Lương Nam Lĩnh: “Ông nội, cháu đi đây.” “Đi đi.” Lương Nam Lĩnh hài lòng phất phất tay, đợi sau khi không còn ai nữa, trong phòng khách vang lên tiếng ca hát trầm bổng mà du dương. Thiên thu quá, tái nan hồi thủ Vấn cổ kim, hưng vong sự Kỷ nhân diệu thanh sử, phương danh lưu Tiếu đàm gian, vân yên dĩ cựu Chung lưu hạ, vạn cổ thán. Sinh con trai phải như Lương Ý Hành, sinh con gái phải như Kim Thúy Như..