Vệ sĩ nhà họ Trần giây trước còn hung hăng, mới chớp mắt một cái đã ngã xuống đất, chỉ còn lại một cao thủ top đầu được nhà họ Trần thuê với số tiền lớn. Ông ta cũng khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời. Hiện trường lặng ngắt như tờ, Trần Lân trừng mắt không dám tin, thậm chí còn quên cả chớp mắt, sắc mặt tái nhợt. Trần Thiên Thành ngồi bệch xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy, đây đều là những vệ sĩ dùng súng mà ông ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để huấn luyện, không ngờ mới chớp mắt đã chết sạch! Kết quả này đã nằm trong tính toán của Vương Nhất, nhưng anh vẫn kinh ngạc nhìn Đồng Yên Nhiên. Người vốn dĩ nên ra tay là Diệp Kình Hiên, không ngờ lại biến thành Đồng Yên Nhiên. Như thể cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất, Đồng Yên Nhiên mỉm cười quyến rũ, chớp mắt tinh quái với anh, như thể muốn nói rằng, anh nợ cô ta một ân huệ. “Không thể, không thể nào…” Người nhà họ Trần đỡ Trần Thiên Thành đứng dậy, thân thể già nua vẫn không ngừng run rẩy, ông ta kinh hãi nhìn Đồng Yên Nhiên rồi lẩm bẩm một mình: “Theo tôi biết, nhà họ Đồng chỉ có con trai, không có con gái… rốt cuộc cô là ai!” Khuôn mặt xinh đẹp như hồ ly của Đồng Yên Nhiên lộ ra sát khí nồng đậm, cô ta tàn nhẫn nói: “Ông nói không sai, Đồng Kiệt quả thật không xứng làm ba tôi!” Những lời này tràn ngập hận ý sâu sắc, Diệp Kình Hiên thở dài. Vương Nhất khẽ nheo mắt. Anh biết rất nhiều chuyện của Đồng Kiệt, ngoài vô số đứa con riêng ra, ông ta còn có một cô con gái. Nhưng cô con gái này lại không nhận ba mình và cũng không ở nhà họ Đồng nên rất nhiều gia tộc không biết đến sự tồn tại của Đồng Yên Nhiên. “Cô chủ, ông già này lại dám phủ nhận cô, cô có muốn tôi…” Lúc này, một người đàn ông đầu trọc mang theo khoảng bốn mươi, năm mươi người bước vào trang viên nhà họ Trần và cung kính đứng trước mặt Đồng Yên Nhiên. Chỉ bằng cảnh tượng này thôi cũng đủ nói rõ thân phận của cô ta, giờ Trần Thiên Thành không tin cũng phải tin. Đồng Yên Nhiên xua tay, hờ hững nói: “Không cần, các người chỉ cần giết mấy tên vệ sĩ kia là đủ rồi.” Cô ta rất thông minh, chỉ làm những chuyện nên làm và không nhúng tay vào những chuyện không nên làm. Đây là ân oán giữa nhà họ Trần và nhà họ Vương, nếu cô ta giết Trần Thiên Thành thì sẽ biến thành ân oán giữa nhà họ Đồng và nhà họ Trần. “Trương Phong, còn không mau hành động?” Đột nhiên, Trần Thiên Thành rống lên. Ông ta trợn trừng mắt, cặp mắt đỏ ngầu, nhìn cường giả top đầu đứng cách đó không xa. “Hửm?” Vương Nhất ra hiệu, định để cho Lãnh Nhan ra tay. Vèo! Một bóng người đã tiến lên rồi lao tới trước mặt Lãnh Nhan. “Thứ rác rưởi này không cần anh Vương phải tự mình động thủ, để tôi giải quyết được rồi!” Diệp Kình Hiên mỉm cười tàn nhẫn, bóng dáng thoát ẩn thoát hiện xông tới chỗ cao thủ tên Trương Phong. Trương Phong kinh ngạc không dám tin nhìn Diệp Kình Hiên, ông ta cảm thấy anh ta giống như mãnh hổ xuống núi, bộc phát khí thế như muốn nghiền nát ông ta. Thời điểm đến trước mặt Trương Phong, gân cốt Diệp Kình Hiên kêu răng rắc, anh ta giơ tay ra, trong nháy mắt liền tung ra mấy cú đấm. Bụp bụp bụp… Tiếng đánh đấm vang lên bên tai, anh ta đấm đối phương không ngừng nghỉ, còn chen lẫn chiêu thức bôn lôi quyền trong đó. Vương Nhất và Lãnh Nhan đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Chiêu thức mà Diệp Kình Hiên sử dụng lúc này chính là bôn lôi quyền do Vương Nhất sáng tạo ra. Trình độ của anh ta đã không còn thấp kém nữa, dù là tinh thần hay khí chất đều đã lột xác hoàn toàn. Bụp… Trương Phong trúng một đấm liền lùi lại một bước, sau đó không tự chủ được lùi lại liên tục. Mãi cho đến khi Diệp Kình Hiên đấm vào khoang ngực Trương Phong, anh ta mới chịu dừng lại. Một giây sau, truyền đến tiếng la hét thảm thiết. “A…” Ông ta đau đớn lăn lộn trên đất, nhưng cơn đau không những không giảm bớt mà càng tăng lên. Nếu trúng phải bôn lôi quyền thì không được nhúc nhích, nếu nhúc nhích, kình khí đánh vào người sẽ nổ tung, cơn đau sẽ tăng lên. Vương Nhất vui vẻ gật đầu, Diệp Kình Hiên không phụ sự kỳ vọng của anh, sau khi giác ngộ, anh ta càng chăm chỉ luyện tập hơn. Trần Thiên Thành đã hoàn toàn chết lặng. Đây là cao thủ top đầu ông ta mời đến với cái giá cực lớn, nhưng lại không thể sống sót qua mấy cú đấm của Diệp Kình Hiên! Hiện trường yên ắng, người nhà họ Trần đều tái mặt, linh hồn cũng đang run rẩy. “Ông, ông nội…” Trần Lân cũng không hiểu mình đang nói gì nữa, anh ta run cầm cập ngồi bệch xuống đất. Lúc này, chỉ có dựa vào ông nội mới có cơ hội sống sót. Nào biết, Trần Thiên Thành lại nhìn chòng chọc Diệp Kình Hiên, vừa sợ vừa tức nói: “Diệp Kình Hiên, nhà họ Trần tôi không thù không oán với cậu, tại sao cậu lại đối phó với nhà họ Trần tôi chứ!” Diệp Kình Hiên cười khẩy: “Tôi không có thù oán gì với ông, nhưng ông lại có thù với sư phụ tôi. Ông dám ra tay với sư phụ tôi sao, tôi thấy các người chán sống rồi đấy!” Sư phụ! Nghe Diệp Kình Hiên nói vậy, tập thể nhà họ Trần cũng hóa đá, sư phụ của Diệp Kình Hiên là ai? Giây tiếp theo, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Vương Nhất. Chỉ có Lãnh Nhan vẫn bình thản, chẳng thấy ngạc nhiên. Vương Nhất mặc bộ vest, cười khẩy đi về phía người nhà họ Trần. Lộc cộc! Hiện trường vang lên tiếng bước chân giòn giã của anh, nhưng đối với nhà họ Trần mà nói, nó chẳng khác gì âm thanh của tử thần, tuyên án tử hình. “Đừng… đừng tới đây!” Trần Lân hoảng sợ hét lên, không ngừng lui về sau, nhưng vấp phải một hòn đá trên đất nên ngã rầm xuống đất. Nhưng anh ta không cảm thấy đau, vẫn di chuyển mông không ngừng lùi về sau. Vương Nhất quét mắt nhìn anh ta, đôi mắt đen như vực sâu không đáy. Trần Lân bỗng chốc bay mất hồn vía, thậm chí còn chẳng có sức để di chuyển. Nhưng Vương Nhất lại không có hứng thú với anh ta, anh đi thẳng đến trước mặt Trần Thiên Thành, cười nhếch mép: “Gia chủ Trần, tục ngữ nói gừng càng già càng cay, sao ông già đầu rồi mà càng hồ đồ thế nhỉ? Tôi đã nói, không cần tôi ra tay, nhà họ Trần các người cũng sẽ bị hủy diệt!” Đầu gối Trần Thiên Thành mềm nhũn, ông ta ngã nhào xuống đất, sợ đến mức bay mất hồn vía. Cho đến giờ phút này, ông ta mới biết tại sao nhà họ Diệp lại không mời mà đến, không phải đến chúc thọ ông ta, mà là đến hỗ trợ Vương Nhất! Đáng tiếc, lúc hiểu ra thì đã quá muộn. Ông ta run rẩy liên tục cầu xin anh: “Cậu Vương, tôi có mắt như mù, xin cậu nể tình nhà họ Trần từng giúp đỡ nhà họ Châu mà bỏ qua cho chúng tôi một lần!” “Cháu trai Trần Cảnh của ông muốn giết ba tôi, chết cũng đáng đời, ông lại giả vờ không biết, tôi cũng không định làm gì nhà họ Trần.” Vương Nhất dửng dưng nói: “Nhưng ông hùng hổ dọa người, ép tôi phải xuống tay với nhà họ Trần, ông nói xem, trách ai bây giờ?” “Đúng đúng, là tôi đáng chết, xin cậu Vương hãy coi chúng tôi như không khí, bỏ qua cho chúng tôi!” Trần Thiên Thành tuyệt vọng quỳ xuống, mặc dù Vương Nhất không động thủ, nhưng xét từ thái độ của Diệp Kình Hiên đối với anh, anh chắc hẳn là người tai to mặt lớn. Chỉ có loại người này mới không chút kiêng kỵ xuống tay trong bữa tiệc mừng thọ của mình, thậm chí còn lấy đi giọng nói của đám cậu ấm ăn nói lỗ mãng kia! Lúc này, có một chiếc ô tô dừng lại trước cửa nhà họ Trần, một người đàn ông mặc vest bước xuống. Đó là Chu Bá, phó chủ tịch công ty Ấn Long. Ông ta cũng không bất ngờ trước những chuyện xảy ra với nhà họ Trần, ông ta bước nhanh đến chỗ Vương Nhất rồi kính cẩn báo cáo. “Cậu Vương, đây là thông tin cậu cần.” Vương Nhất liếc qua một chút rồi ném tới trước mặt Trần Thiên Thành: “Xem thử đi.” Vừa liếc mắt một cái, sắc mặt Trần Thiên Thành bỗng tái nhợt. Những thứ được liệt kê trong đó đều là những việc bất hợp pháp mà các công ty dưới trướng nhà họ Trần đã làm, cái sau nghiêm trọng hơn cái trước, càng xem càng giật mình. Sau khi xem xong, Trần Thiên Thành run lẩy bẩy, cũng không cầm nổi tờ giấy, hoảng sợ nhìn Vương Nhất. Ông ta đã xử lý rất sạch sẽ những chuyện nhà họ Trần đã làm, nhưng vẫn bị Vương Nhất điều tra được. Người như vậy căn bản đã đứng ở đỉnh cao của quyền lực! “Gia chủ Trần, nếu tôi gửi tài liệu này đến đồn cảnh sát, ông đoán xem các người sẽ có kết cục gì?” Vương Nhất nói năng chậm rãi, mỉm cười hài hước. Trần Thiên Thành dùng cả tay lẫn chân ôm chặt chân Vương Nhất, ông ta nắm lấy ống quần Vương Nhất, lớn tiếng nói: “Cậu Vương, tôi sẽ rời khỏi Thiên An, tôi bằng lòng giao lại tất cả công ty dưới trướng nhà họ Trần cho cậu Vương để đổi lại cho nhà họ Trần một con đường sống!” “Ông nội!” “Gia chủ, tuyệt đối không thể…” Nói ra câu này, tất cả người nhà họ Trần đều lên tiếng phản đối. “Câm miệng hết cho tôi!” Trần Thiên Thành gầm lên, trừng mắt nhìn người nhà họ Trần: “Tai họa của nhà họ Trần là do tôi gây ra, nhất định phải có lời giải thích thỏa đáng!” “Mất công ty, có thể làm lại từ đầu, nhưng nếu chết thì sẽ không còn gì cả. Còn sống chính là hy vọng lớn nhất!” “…” Trong tiếng gào thét của ông cụ Trần, người nhà họ Trần rơi vào trầm tư. Vương Nhất híp mắt nguy hiểm, mỉm cười lạnh lùng: “Toàn bộ nhà họ Trần cũng không đủ, phải thêm một điều kiện nữa.” Trần Thiên Thành run rẩy, cảm thấy bất an trong lòng, nhưng ông ta vẫn nói: “Cậu Vương, mời nói.” Vương Nhất đột nhiên nhìn sang Trần Lân đang đờ đẫn đứng đó, giọng nói cực kỳ lạnh lùng. “Giết anh ta để thể hiện thành ý của nhà họ Trần các người!”\u0002\u0002.