Cô gái với mái tóc gợn sóng và mặc chiếc váy đỏ này không ai khác chính là cô gái lái chiếc xe thể thao giống Lý Mộng Đình và giơ ngón tay giữa về phía họ. Vương Nhất chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt. Vóc dáng nóng bỏng và gương mặt xinh đẹp, phải nói rằng kiểu phụ nữ này quả thực là mẫu hình lý tưởng mà tất cả đàn ông đều ao ước. Cô gái kia cũng nhận ra Vương Nhất và Lý Mộng Đình, nhưng lại xem nhẹ Lý Mộng Đình, đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn chằm chằm Vương Nhất, ánh mắt đong đưa, không chút che dấu hứng thú đối với anh. Thậm chí còn quay đầu đi và nói gì đó với Diệp Kình Hiên bên cạnh. Sau đó, Diệp Kình Hiên cũng nhìn sang, lúc nhìn thấy Vương Nhất, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ kính nể. Vương Nhất khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Kình Hiên cùng cô gái kia. Anh cũng không ngạc nhiên vì Diệp Kình Hiên đến đây, bởi vì anh kêu anh ta tới, thứ anh quan tâm chính là mối quan hệ giữa Diệp Kình Hiên và cô gái kia. Cô gái kia như thể hiểu ra gì đó, đột nhiên bật cười. Sau đó cô ta duỗi ngón cái và ngón trỏ ra làm thành hình súng lục, bắn vào tim Vương Nhất. Đôi môi đỏ mọng hé mở, mấp máy gì đó. Vương Nhất biến sắc, anh đọc được khẩu hình của cô ta. Cô ta nói: “Pằng…” Tin nhà họ Diệp đến cũng thu hút sự chú ý của nhà họ Trần, tất cả những gia tộc thân cận với nhà họ Trần đều thay đổi sắc mặt. Nhà họ Diệp và nhà họ Đồng thuộc cùng một gia tộc xã hội đen, mà nhà họ Trần lại coi thường xã hội đen nhất. Sắc mặt Trần Lân bỗng chốc trở nên u ám. Là gia chủ tiếp theo của gia tộc, anh ta muốn đóng vai trò dẫn đầu, thế là anh ta dẫn đầu đi về chỗ nhà họ Diệp. “Diệp Kình Hiên, nhà họ Trần tôi không mời anh, anh dám không mời mà tới ư!” Kèm theo đó là tiếng quát to, bầu không khí không dễ gì mới được xoa dịu lại có xu hướng căng thẳng hơn. “Hôm nay là tiệc mừng thọ lần thứ 70 của ông cụ Trần, tôi là bề dưới, cũng muốn thể hiện chút tâm ý, tại sao không thể đến?” Diệp Kình Hiên vẫn không bị lay động, anh ta nhướng mày nhìn lướt qua Trần Lân, rõ ràng không coi Trần Lân ra gì. “Thể hiện tâm ý?” Trần Lân nhìn đám người đông đảo phía sau Diệp Kình Hiên, cười khẩy: “Nếu muốn thể hiện tâm ý, thế tại sao lại mang theo nhiều người đến như vậy? Tôi thấy anh không phải muốn thể hiện tâm ý mà là muốn đánh nhau thì đúng hơn!” “Hoàn toàn trái ngược, ông cụ Trần là người đức cao vọng trọng ở Thiên An. Dù nhà họ Diệp chúng tôi là dân xã hội đen, nhưng chúng tôi cũng rất ngưỡng mộ ông cụ Trần, vả lại càng nhiều người thì càng có thành ý!” Giọng nói quyến rũ tê dại vang lên, cô gái mặc váy đỏ đứng bên cạnh Diệp Kình Hiên cười khúc khích, điềm nhiên nói. Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ, Trần Lân vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến tình huống bây giờ, anh ta cố kìm nén nội tâm xao động, trầm giọng hỏi: “Cô là ai?” Trùm thế giới ngầm nổi danh ở Thiên An chỉ có nhà họ Diệp và nhà họ Đồng, nhưng nhà họ Diệp và nhà họ Đồng đều không có con gái. “Hì hì.” Cô gái mặc váy đỏ mỉm cười quyến rũ, khoác lấy cánh tay Diệp Kình Hiên, trầm ngâm: “Tôi chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, sao có thể khiến anh Trần nhớ thương được cơ chứ?” Hành động này khiến Trần Lân nhíu mày, thầm đoán chắc cô ta là người tình của Diệp Kình Hiên. Diệp Kình Hiên nhíu mày, anh ta muốn rút tay ra khỏi ngực cô gái mặc váy đỏ, nhưng cô ta lại trừng mắt nhìn anh ta rồi véo hông anh ta khiến anh ta đau đớn co giật. Vương Nhất nhìn thấy hết thảy, anh híp mắt đánh giá cô ta. Người phụ nữ này không đơn giản như bề ngoài… “Mặc kệ thế nào thì nhà họ Diệp các người cũng là một phần tử nguy hiểm, không được phép vào!” Trần Lân cũng không chịu nhượng bộ, trầm giọng nói. “Lân.” Lúc này, Trần Thiên Thành mới trầm giọng đi tới: “Người tới đều là khách, không được thất lễ!” Sau đó, ông ta đưa cho Diệp Kình Hiên một ly rượu: “Thằng cháu tôi tuổi trẻ háo thắng, nên có hơi lỗ mãng, cậu Diệp đừng trách nó nhé. Tôi lấy trà thay rượu, kính cậu Diệp một ly, hy vọng cậu bỏ qua chuyện này.” “Vẫn là ông cụ Trần hiểu lý lẽ.” Diệp Kình Hiên cười, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Trần Thiên Thành liếc mắt nhìn Trần Lân, hét lớn: “Còn không mau chỉ chỗ ngồi cho ông chủ Diệp đi!” Trần Lân trừng mắt nhìn Diệp Kình Hiên, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh của ông nội. Anh ta đang định chỉ chỗ ngồi cho Diệp Kình Hiên, Diệp Kình Hiên đã từ chối: “Không cần đâu!” Nói xong, anh ta đi về một hướng. Sắc mặt đám Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc và Châu Mỹ Hòa bỗng chốc thay đổi đáng kể, bọn họ vô cùng căng thẳng. “Ông chủ Diệp, cậu…” Châu Chí Kiên nhanh chóng đứng dậy tiếp đón, nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Kình Hiên. “Ông Châu, chúng ta ngồi cùng bàn được chứ, ông có ý kiến gì không?” Diệp Kình Hiên bình thản hỏi. Nghe vậy, cả nhà họ Châu càng cảm thấy áp lực hơn, nhưng e dè thế lực của nhà họ Diệp nên không dám từ chối. “Không, không có ý kiến.” Diệp Kình Hiên cũng không phí lời, ngồi vào bàn. “Anh Vương, tôi kính anh một ly.” Anh ta cầm ly rượu lên, kính cẩn nói với Vương Nhất. Thái độ cung kính này khiến người nhà họ Châu sửng sốt, Châu Chí Kiên và Châu Mỹ Ngọc không dám tin nhìn Vương Nhất. Sao tên rác rưởi này lại quen biết gia chủ nhà họ Diệp nhỉ? Vương Nhất không nói gì, chỉ vui vẻ gật đầu cụng ly với Diệp Kình Hiên. Chỉ một hành động đơn giản này thôi cũng khiến Diệp Kình Hiên cảm thấy vui sướng, anh ta nhìn cô gái mặc váy đỏ: “Yên Nhiên, đây là anh Vương, người mà anh từng nói với em đấy, mau kính anh ấy một ly đi.” Cô gái mặc váy đỏ không hề cho anh ta chút mặt mũi: “Em không kính rượu đàn ông nhỏ mọn đâu!” Đàn ông nhỏ mọn? Diệp Kình Hiên sợ tới mức đổ mồ hôi hột. Vương Nhất cũng cười khổ, hóa ra cô ta còn ghi thù chuyện mình vượt qua xe của cô ta sao? “Xằng bậy!” Diệp Kình Hiên định mắng, nhưng Vương Nhất đã xua tay, thuận miệng hỏi: “Thôi bỏ đi, cô ấy là người phụ nữ của anh hả?” Vương Nhất cũng giống như hầu hết mọi người đều cảm thấy cô gái mặc váy đỏ này là người phụ nữ của Diệp Kình Hiên. Diệp Kình Hiên và cô gái mặc váy đỏ nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, cách xa nhau ra. Cô gái mặc váy đỏ trừng mắt nhìn Diệp Kình Hiên, như thể anh ta đang sàm sỡ mình. “Anh Vương, anh hiểu lầm rồi.” Diệp Kình Hiên cười khổ nói: “Con bé là em gái tôi, tên là Đồng Yên Nhiên.” Nghe Diệp Kình Hiên nói vậy, vẻ mặt của cô gái mặc váy đỏ mới dịu đi một chút. Vương Nhất ngạc nhiên nhìn cô ta, lấy làm lạ hỏi: “Nếu cô ấy là em gái anh, tại sao anh họ Diệp mà cô ấy họ Đồng?” “…” Nhắc đến chuyện này, Diệp Kình Hiên và Đồng Yên Nhiên đều biến sắc, như thể có điều gì khó nói. Diệp Kình Hiên ngoảnh đầu nhìn cô ta, muốn hỏi ý cô ta. Đồng Yên Nhiên do dự một hồi, sau đó đột nhiên xua tay: “Anh muốn nói thì cứ nói đi, dù sao cũng không giấu được bao lâu.” Diệp Kình Hiên nhìn Vương Nhất rồi thở dài nói: “Anh Vương, chuyện này nói ra rất dài dòng, còn nói một cách đơn giản thì tôi và Yên Nhiên đều là con của Đồng Kiệt.” Vừa dứt lời, ánh mắt Vương Nhất lập tức thay đổi. Những người khác không hiểu ý câu này, nhưng anh lại hiểu. Đồng Kiệt thời trẻ rất phong lưu và có nhiều con riêng, nhưng chỉ có một cô con gái ruột. Mối quan hệ giữa cô con gái kia và Đồng Kiệt vô cùng căng thẳng, chẳng lẽ chính là cô gái này sao? Vương Nhất không hỏi nữa, thứ nhất đây là chuyện riêng tư của nhà người ta nên không tiện hỏi nhiều, thứ hai, ông cụ Trần đã tới đây rồi. Đám người Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nhưng cũng không trốn được, đành bất chấp đứng lên: “Chúc ông cụ Trần sống lâu trăm tuổi, gặp được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống!” “Cảm ơn các vị.” Ông cụ Trần cười to, uống cạn ly rượu trong ly mình. Nhưng sau khi uống xong, ông ta cũng không rời đi như trước mà vẫn đứng đó nhìn tất cả người nhà họ Châu. Trong đôi mắt tang thương có nghi ngờ, nhưng cũng mang theo khí thế mạnh mẽ. Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi nói: “Lâu rồi tôi không gặp thằng Cảnh. Lúc trước tôi có giới thiệu thằng cháu trai tôi cho con bé Mộng Đình nhà các người, sao hôm nay không thấy nó đến?”\u0001.