Chương 162 “Các người sẽ không chút do dự đẩy tôi ra nhận tội thay để bảo vệ an toàn cho các người. Các người sẽ lấy tôi làm con chốt thí, mà tôi là con xe bị vứt bỏ, còn các người là con tướng kia. Đều là do ba mẹ sinh ra, không có ai đáng chết hơn ai cả.” “May mắn là tôi đã thành công và hoàn thành ba nhiệm vụ mà đối với các người là không thể, nhưng thứ chào đón tôi là cái gì? Đó là sự lạnh lùng, coi thường và coi đó là chuyện đương nhiên.” “Lạnh lùng như dao, vô tình như kiếm. Các người sẽ đối xử với những người không có giá trị lợi dụng như vậy. Nếu không phải là tôi mà là những người không quyền không thế thì sao? Có phải cuộc sống của họ sẽ bị hủy hoại? Bọn họ có thể sẽ bị nước bọt của các người dìm chết?” “Với các người, đây chỉ là một cuộc cá cược có cũng được mà không cũng chả sao, thậm chí hơi nực cười. Nhưng đối với tôi mà nói, nó là một thanh gươm sắc bén để đánh trả. Các người nghĩ tôi có thể bỏ qua cho cô ta được không?” “…” Toàn bộ phòng khách nhà họ Lý đều lặng như tờ, không có một chút tiếng động, chỉ có giọng nói trầm ấm đầy mạnh mẽ của Vương Nhất. Sắc mặt Lý Thiên Dương u ám, quay mặt đi không nói lời nào, là người đứng đầu nhà họ Lý, ông ta đương nhiên biết cái nhà này thật sự không có tình thân. Lý Mộng Đình bị nói đến tái mặt, cơ thể run lẩy bẩy. Lời nói của Vương Nhất giống như một cây kéo sắc bén không chút lưu tình cắt da xẻ thịt trên người cô ta, tách bỏ hoàn toàn thể xác và linh hồn cô ta. Cô ta như một tên hề hiện nguyên hình, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt Vương Nhất, xấu xí, bẩn thỉu, dơ dáy khiến người ta ghê tởm. Đám người dòng chính như Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung, Châu Mỹ Hoa cũng không dám nói nữa, bọn họ chột dạ quay người đi. Ý của Vương Nhất rất rõ ràng, trà hôm nay không muốn bưng cũng phải bưng. “Bưng trà đến đây!” Vương Nhất hét lên. Lý Mộng Đình giật mình, cô ta hoàn hồn, cơ thể run rẩy, sững người hồi lâu, cuối cùng mới xoay người đi vào phòng bếp. Không ai thấy khoảnh khắc lúc quay đi, ánh mắt Lý Mộng Đình cực kỳ hiểm độc. Không bao lâu sau, cô ta bưng ra một tách trà đưa cho Vương Nhất. Vương Nhất liếc mắt nhìn, không nhận lấy mà hỏi lại: “Tôi ngồi, cô dám đứng.” Lý Mộng Đình run lẩy bẩy, sau đó hít sâu một hơi, run rẩy quỳ xuống, cô ta cúi đầu dâng trà bằng hai tay. “Mời dùng trà.” Giọng Lý Mộng Đình run rẩy dữ dội. Lúc này Vương Nhất mới nhận lấy, anh nhấp một ngụm, cau mày: “Đây là trà cô pha sao? Khó uống quá, pha lại lần nữa!” Mặt Lý Mộng Đình bỗng cứng đờ, cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn. Cô ta cắn chặt môi đến mức bật máu, khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt ẩn chứa vô vàn oán hận. Nhưng cô ta vẫn không nói gì, chỉ im lặng quay lại nhà bếp pha một tách trà khác. Cô ta vẫn quỳ xuống đưa bằng hai tay: “Mời dùng trà.” “Khó uống, pha lại lần nữa.” “…”