Chương 161 Nếu cô ta thật sự bưng trà rót nước và còn làm người hầu của Vương Nhất một ngày thì sau này cô biết cắm mặt vào đâu? Hơn nữa, cô ta từ nhỏ đã được chiều chuộng quen rồi nên đâu có biết làm việc nhà. “Vương Nhất, anh… anh đừng có được đằng chân lên đằng đầu!” Lý Mộng Đình tức đỏ bừng mặt, nói chuyện cũng không được lưu loát. “Không phải chính miệng cô nói nếu cô thua cô sẽ bưng trà rót nước hầu hạ tôi một ngày. Lẽ nào cô định lật lọng?” “Tôi…” Lý Mộng Đình bực bội, giờ đâm lao phải theo lao thôi. Cô ta dậm chân một cái, quay lại nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Mẹ, anh ta ăn hiếp người quá đáng!” Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc cũng cực kỳ khó coi, bà ta nói: “Vương Nhất, cậu đừng có quá đáng, chúng tôi cho cậu tiếp tục ở lại nhà họ Lý đã là nhân nhượng rồi, cậu đừng có không biết điều!” Lý Mộng Đình là con gái ruột của bà ta, nếu con gái bà ta thực sự đi làm đầy tớ cho thằng rác rưởi này thì người làm mẹ như bà ta cũng coi như mất hết mặt mũi. “Khụ khụ, Vương Nhất, nói sao thì Mộng Đình cũng là em gái cậu.” Lúc này, bác cả Lý Xung cũng lên tiếng, ông ta ho khan một tiếng: “Hai đứa là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ bé đến lớn, vả lại nó cũng đã biết sai rồi. Vụ cá cược này coi như bỏ qua, đừng nhắc tới nữa.” “Đúng vậy, cậu nhẫn tâm bắt em gái mình làm người hầu sao?” Bác cả gái Châu Mỹ Hoa cũng lên tiếng. Thấy nhiều người bênh vực mình như vậy, Lý Mộng Đình không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô ta kiêu ngạo nâng cằm lên, nhìn Vương Nhất đầy khiêu khích, sau đó lại nhìn Lý Thiên Dương, không vui nói: “Ba, con là con gái của ba, ba nói giúp con đôi câu đi chứ?” Lý Thiên Dương không biết phải làm sao, đành cắn răng nói: “Tiểu Nhất à, bỏ qua chuyện này đi nhé?” Chủ nhà cũng đã lên tiếng, dòng chính nhà họ Lý cũng lần lượt lên tiếng. Từ đầu đến cuối, Vương Nhất chỉ bình tĩnh xem bọn họ nói năng không ngừng mà không nói lời nào. Dần dần, có người im miệng, tiếp theo là hai, ba… tất cả mọi người đều im miệng! Bởi vì bọn họ chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Vương Nhất, nó giống hệt như lúc Vương Nhất rời khỏi nhà họ Lý lần trước. “Các người không hiểu sao?” Vương Nhất mỉm cười nhìn người nhà họ Lý, nụ cười không chút độ ấm: “Trong mắt các người, đây chỉ là chuyện nhỏ nhoi, có cũng được mà không cũng chả sao. Tại sao tôi nhất định phải thực hiện vụ cá cược này? Hơn nữa bác cả, bác hai, còn ba nữa đều ở bên khuyên nhủ. Các người cảm thấy tôi nên biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.” “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chúng ta thực sự có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?” Vẻ mặt Vương Nhất trở nên lãnh đạm, ánh mắt sắc bén. Dừng lại giây lát, anh mới chậm rãi thốt ra một câu cực kỳ lạnh lùng: “Đã không thể quay lại được nữa rồi.” Đã không thể quay lại được nữa! Anh nói câu này khiến mọi người đều khiếp sợ, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên. “Vương Nhất, anh có biết anh đang nói gì không?” Mặt Lý Mộng Đình lúc đỏ lúc trắng. “Khi cô đặt ván cược này, cô có từng nghĩ đến khả năng mình sẽ thua không?” Ánh mắt Vương Nhất như một thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng qua trái tim Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, cô có từng nghĩ đến một vấn đề, nếu tôi thua thì cô sẽ làm gì? Các người sẽ làm gì không?”