Chương 157 Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng mà, vẫn không có ai. Lý Mộng Đình đứng dậy, lạnh mặt hét lớn: “Vương Nhất, đừng ở chỗ này làm ngứa mắt nữa, còn một phút nữa, là chín giờ, anh còn có gì nói…” Lời của Lý Mộng Đình còn chưa nói hết, bên ngoài đã có mấy cỗ xe vọt vào. Một hàng Mercedes, một hàng audi phân ra dừng hai bên, đứng ở trong đại viện nhà họ Lý. Hai nhóm người từ trên xe bước xuống. Người nhà họ Lý nhìn ra, lập tức dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhà họ Bạch, nhà họ Đồng, thế mà thật sự đến rồi! Hơn nữa, sắc mặt mọi người lạnh lùng, một đám người đi đến, nhìn là biết là người đến không tốt… Bạch Vũ cùng với Đồng Kiệt đứng ở trước nhất, hùng hổ đi vào nhà họ Lý trước mặt mọi người, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Thiên Dương. Bùm một tiếng, Châu Mỹ Ngọc kéo Lý Mộng Đình trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bạch Vũ và Đồng Kiệt, sợ đến mức rơi nước mắt. “Ông chủ Bạch, Kiệt gia, anh ta mới là đầu sỏ của mọi chuyện, không liên quan đến nhà họ Lý chúng tôi, tôi xin hai người, bỏ qua cho nhà họ Lý!” Lý Mộng Đình cũng là sợ đến mức không dám thở mạnh, nhà họ Bạch và nhà họ Đồng, hôm nay ra quân toàn bộ, trong đám người, không chỉ nhìn thấy Bạch Hiển, mà còn nhìn thấy người phụ nữ của Đồng Kiệt, Liễu Mộng. Nhưng mà, Bạch Vũ và Đồng Kiệt đều lạnh lùng nhìn hai mẹ con Lý Mộng Đình, trực tiếp xem nhẹ. Bọn họ trực tiếp đi đến trước mặt Lý Thiên Dương, sau đó quay lại nhìn người của mình, khẽ gật nhẹ đầu một cái. Ầm— Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu 90 độ, âm thanh như sấm. “Ngài Lý, xin lỗi.” “Chuyện này…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé. Thấy nhà họ Bạch và nhà họ Đồng đều đồng loạt cúi đầu chín mươi độ, cảnh tượng trông rất hoành tráng khiến Lý Thiên Dương sững sờ một lúc, không biết đã xảy ra chuyện gì. Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đang quỳ trên đất cũng ngơ ngác, tình hình có hơi khác so với bọn họ tưởng tượng. Theo bọn họ thấy thì nhà họ Bạch chắc chắn muốn đến nhà đòi nợ, còn nhà họ Đồng đến đập phá nhà cửa, tại sao bây giờ lại xin lỗi? Chỉ có mình Vương Nhất nhàn nhã ngồi uống trà, mỉm cười nhìn hai nhà Bạch, Đồng xin lỗi. Cái cúi đầu này kéo dài hai phút, lúc này Bạch Vũ và Đồng Kiệt mới đứng thẳng dậy, vẻ mặt đầy thành khẩn nhìn Lý Thiên Dương: “Anh Lý, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi tới đây xin lỗi anh vì những chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước.” “Mấy ngày trước, tôi và anh Bạch có xảy ra chút mâu thuẫn. Sau sự việc đó, tôi cũng tự kiểm điểm lại bản thân và nghĩ rằng chuyện này đã xong. Không ngờ thằng con trai không ra hồn của tôi lại ôm hận trong lòng, lén trốn tôi đến tòa án nhờ một người bạn luật sư giúp đỡ rồi còn nộp đơn lên tòa án, nên đã gây ra không ít rắc rối cho anh… Thằng con chó chết, mau lăn ra đây!” Nói rồi, Bạch Vũ nhéo lỗ tai Bạch Hiển, thế là Bạch Hiển bị Bạch Vũ lôi ra trước. Bạch Vũ đá vào mông Bạch Hiển một phát khiến anh ta bước lảo đảo tới trước mặt Lý Thiên Dương, mặt mày u ám quát : “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi chú Lý đi!” Bạch Hiển không cam lòng nhưng vẫn thành thật dập đầu với Lý Thiên Dương: “Chú Lý, cháu xin lỗi.”