Chương 147 Vu Hào nhã nhặn từ chối, nói: “Tôi đến nói chút chuyện với ông, nói xong thì đi.” “Chuyện gì?” Bên ngoài Đồng Kiệt mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng. “Đồng Kiệt, mấy năm nay quả thật ông cũng bớt phóng túng lại rất nhiều, đứng đắn theo buôn bán, lại còn quyên không ít tiền từ thiện, giúp không ít những đứa trẻ không có điều kiện đến trường…” Vu Hào cười nói với Đồng Kiệt, nhưng mà Vu Hào càng nói vậy, Đồng Kiệt lại càng hoảng hốt. Đây chỉ là những thứ đệm trước, mục đích thật sự của Vu Hào vẫn chưa đến. “Những việc tốt ông làm này, chúng ta đều nhìn vào trong mắt, từ trong lòng cũng rất ủng hộ hành vi này của ông, nhưng mà…” Vu Hào dừng lại một chút tiện đà ý tứ sâu xa tiếp tục nói: “Chớ thấy việc ác nhỏ mà làm, một chút tâm xấu, cũng không thể có được.” Trong lòng Đồng Kiệt lộp bộp một tiếng, da mặt giật giật: “Người anh em Vu, có thể nói rõ hơn một chút được không, nếu như Đồng Kiệt có chỗ nào sai rồi, tôi nhất định sửa…” Vu Hào sau khi trầm ngâm một lúc, cảm thấy cũng được rồi, lúc này mới chậm rãi nói: “Có phải ông có ý nghĩ muốn xuống tay với nhà họ Lý hay không?” “…” Lời này vừa nói ra, Đồng Kiệt thiếu chút nữa bị dọa chết, ông ta có ý nghĩ này, nhưng mà còn chưa hành động đâu, tổng cục sao lại biết? Chẳng lẽ có thuật đọc tâm? “Oan cho tôi quá, mất năm nay tôi đều đặt tinh lực ở chỗ kiếm tiền và làm từ thiện, làm sao mà nghĩ đến những chuyện đánh đánh giết giết kia?” Đồng Kiệt kêu oan: “Hơn nữa, tôi cũng không quen biết với nhà họ Lý.” Vu Hào chỉ cười nhạt một tiếng: “Lão Đồng à, ông không cần căng thẳng, tôi cũng chưa nói là muốn ông phải làm sao đâu.” Đồng Kiệt mơ mơ hồ hồ, hoàn hoàn không biết trong hồ lô của Vu Hào có cái gì. “Ông trước nghe tôi nói hết đã—” Vu Hào cười khé, nói: “Nhà họ Lý này, gần đây có làm mấy việc không ổn, chọc giận một nhân vật lớn nào đó, cũng nên có chút dạy dỗ.” Nghe xong lời Vu Hào nói, Đồng Kiệt lập tức sửng sốt, nói như vậy, anh ta đồng ý mình xuống tay với nhà họ Lý? “Lần này, ông là phụng chỉ làm việc.” Vu Hào nghiêm mặt nói: “Kể từ hôm nay, liên tục sáu ngày, ông đều phải cho nhà họ Lý chút dạy dỗ thích hợp, nhưng mà ngày cuối cùng, ông phải tự mình đến cửa, xin lỗi nhà họ Lý, hiểu không?” Đồng Kiệt trực tiếp choáng váng, trước dạy dỗ, rồi lại xin lỗi, đây kiểu làm gì đây? “Lão Đồng, đây là ý của đại nhân bên trên kia, làm xong, không thiếu chỗ tốt của ông.” Vu Hào nhắc nhở. Nghe vậy, Đồng Kiệt cũng không nghĩ nhiều nữa, liếm liếm đôi môi khô khốc, cười có chút dữ tợn: “Hiểu rồi, Người anh em Vu, làm phiền về nói với vị đại nhân kia, chuyện này, Đồng Kiệt tôi nhất định sẽ làm tốt.” “Tôi cũng không gặp được vị đại nhân kia.”