Chương 140 Vương Nhất trừng mắt một cái: “Cô còn chưa gặp con gái tôi, phải gặp một lần.” “…” Vì vậy, Lãnh Nhan rơi vào yên lặng. Cô biết, đây là Thiếu chủ xem cô như người nhà, nhưng, cô chưa từng tiếp xúc với trẻ con, càng sợ dáng vẻ của cô dọa đứa trẻ sợ. “Không phải sợ, con bé sẽ thích cô.” Thần sắc Vương Nhất hòa hoãn một chút, trấn an nói. Tập đoàn Lệ Tinh, tầng 88. Lý Khinh Hồng đứng trước cửa sổ sát đất to lớn trong suốt, nhìn chăm chú nhìn Thiên An trong mưa lớn. Cả thế giới trùm lên một tầng mưa mờ mịt, tất cả đều mông lung ảo mộng. Đột nhiên, tài khoản ngân hàng trên máy tính công ty vang lên tiếng nhắc nhở. Lý Khinh Hồng trở lại vị trí, nhìn nội dung hiện trên màn hình, thần sắc dần dần trở nên kinh ngạc. Tài khoản ngân hàng công ty nhiều thêm 300 tỷ. “Tiền còn lại, Phương Huệ sắp về rồi?” Mặt cô đầy kinh ngạc, tự lẩm bẩm. Phái Phương Huệ đi đòi nợ, đúng là hành động bất đắc dĩ, cô cũng đã chuẩn bị kháng chiến trường kì với Giải trí Huy Hoàng, Phương Huệ vậy mà sắp trở lại? Mười phút sau, cửa phòng giám đốc bị gõ. “Mời vào.” Lý Khinh Hồng nói. Phương Huệ cầm ô trong tay, đi vào phòng giám đốc. “Về rồi.” Lý Khinh Hồng đứng lên nghênh đón, ánh mắt nhìn về phía Phương Huệ lộ ra nụ cười: “Xem ra, tôi phái cô là chính xác, cô chưa từng để cho tôi thất vọng.” Phương Huệ lại lắc đầu một cái, do dự một chút, vẫn nói sự thật: “Thật ra thì, tôi không làm gì cả.” Lý Khinh Hồng sửng sốt một chút, hỏi: “Có ý gì?” “Trước tôi đã có người lấy danh nghĩa Lệ Tinh đòi nợ Bạch Vũ.” Phương Huệ nghiêm mặt nói: “Hơn nữa, còn đập hộp đêm dưới hầm tầng 2 của Giải trí Huy Hoàng.” “Cái gì?” Nghe được tin tức này, Lý Khinh Hồng không thể bình tĩnh. “Lý tổng, cô nói, người làm xong chuyện không lưu tên là ai chứ, tại sao phải giúp chúng ta?” Phương Huệ nhìn về phía Lý Khinh Hồng, nhưng phát hiện Lý Khinh Hồng cũng rơi vào trầm tư. Phương Huệ nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: “Lý tổng, có phải cô biết gì không?” Sự kinh ngạc trên mặt Lý Khinh Hồng chợt lóe rồi biến mất, lập tức khôi phục bình thường: “Thế nào đi nữa, tiền đã về, công lao này ghi cho cô.” Phương Huệ cũng không suy đoán tâm tư Lý Khinh Hồng nữa, chẳng qua là để ý thêm, tùy tiện tìm một cái cớ, rời đi. Phòng giám đốc lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lý Khinh Hồng, trên mặt ngọc tinh xảo đầy vẻ kinh ngạc. Cô nhớ lại trước đó Vương Nhất đã cam kết, tự lẩm bẩm: “Vương Nhất, là anh sao…”