Chương 136 “Tôi đã làm được chuyện tốt gì?” sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh, hỏi ngược lại. “Được, mày không nói đúng không? Vậy để tao nói giùm mày!” Lý Xung tức giận đến mức quăng vỡ cái ly xuống đất, lớn tiếng nói: “Mày đánh phụ huynh thằng nhóc nhà họ Bạch, đánh đến mức đổ máu cũng là chuyện nhỏ đi, tao không nói, nhưng mày dám dẫn người xông vào công ty nhà họ Bạch, không những đập phá công ty người ta mà còn đả thương người khác, thật sự cả gan làm loạn, tội không thể tha!” “Vương Nhất ơi là Vương Nhất, tao sống nửa đời người rồi mà chưa thấy người nào có tội ác tày trời như mày cả, một mình mày làm chuyện xấu thì không nói, mà còn liên luỵ đến nhà họ Lý bọn tao, rốt cuộc là mày muốn gì? Muốn hại chết tất cả mọi người thì mày mới cam tâm phải không?” “Đúng vậy, chính mình tìm đến cái chết còn liên lụy đến mọi người, đúng là kẻ vong ân bội nghĩa.” Vợ của Lý Xung là Châu Mỹ Hoa cũng trợn mắt nhìn Vương Nhất nói: “Lúc trước khi Thiên Dương muốn nhận nuôi mày, tao đã khuyên ông ấy đừng nên làm người tốt quá mức như vậy, lỡ như nuôi trúng cái tên vô ơn thì khóc không ra nước mắt, tao nói đâu trúng đó mà!” Châu Mỹ Hoa lắm mồm, thích vạch áo cho người xem lưng, như muốn đem hết tất cả chuyện cũ rích đều nói ra một lần. Có lời thì đúng, có lời thì không, sau khi Châu Mỹ Hoa nói xong, ánh mắt của Vương Nhất trở nên lạnh hơn khi nãy rất nhiều. “Vương Nhất, anh ở trong lòng tôi vốn dĩ không phải người như vậy, nhưng bây giờ anh khiến tôi thật thất vọng.” Lý Mộng Đình cũng nhìn Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Hợp tác cùng Lệ Tinh vẫn luôn do Bạch Hiển nhà họ Bạch giúp đỡ chúng ta, bây giờ thì hay rồi, bị anh đập như thế, nhà họ Bạch đã bắt đầu ghét chúng ta, Lệ Tinh cũng có khả năng dừng hợp tác với nhà họ Lý.” “Tất cả đều bởi vì anh, một mẩu cứt chuột mà hỏng cả nồi cháo!” Những người khác cũng lạnh lùng nhìn Vương Nhất, như hận không thể đuổi anh ra ngoài. Nhưng sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh như cũ, nhẹ giọng nói: “Các người cái gì cũng không biết đã đẩy trách nhiệm lên người tôi?” “Mấy ngày hôm trước khi các người kêu tôi nhường vị trí người đại diện hợp tác cho các người, tôi đã nhắc nhở có lẽ các người sẽ thất bại nhưng có ai nghe chứ? Mọi việc tốt hết nên dựa vào bản thân, đừng hy vọng phó thác lên người khác, vĩnh viễn chỉ thua một bậc mà thôi!” “Mày… mày còn dám cãi?” Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc bị Vương Nhất nói lại khiến mặt lúc đỏ lúc trắng, ngón tay Châu Mỹ Ngọc chỉ vào người Vương Nhất thậm chí còn run lên. Cậu ta dám nói chúng ta kém một bậc? “Tôi nói có gì sai sao?” Vương Nhất liếc xéo nhìn Châu Mỹ Ngọc, nhẹ giọng nói. “Phản rồi phản rồi, đúng là phản rồi…” Châu Mỹ Ngọc tức giận hét to, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lý Thiên Dương: “Đều là do đứa con trai ngoan mà ông nuôi dạy làm liên lụy đến chúng tôi, còn cưỡng từ đoạt lý, cuộc sống này đúng là vô pháp rồi…” Nói xong bà ta lại che mặt, bộ dạng như sắp khóc đến nơi. Vẻ mặt của Lý Thiên Dương cũng vô cùng khó coi, có điều ông ta vẫn không nói gì.