Chương 118 Vẻ mặt của Kim Thành Phong sắp khóc, trong mắt càng thêm sợ hãi: “Đây là quán bar do nhà họ Bạch mở, nhà họ Kim gần đây thân với nhà họ Bạch. Anh để tôi đập phá tài sản của nhà họ Bạch, chuyện này là anh ép tôi vào thế bí đó, chị gái tôi sẽ giết tôi…”. Vương Nhất đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Làm việc cho tôi mà không mạo hiểm một tí thì sao mà được?” “Hơn nữa nếu không có rủi ro, cậu làm sao có thể chứng minh lòng trung thành của cậu?” Nghe được lời nói giống như ma quỷ của Vương Nhất, Kim Thành Phong giật mình ớn lạnh. “Ma quỷ, anh là ma quỷ … còn ác độc hơn cả chị gái tôi.” Anh ta vừa kinh hãi vừa phẫn nộ vừa sợ sệt nói: “Đừng tưởng tất cả những chuyện lúc này anh làm chị tôi không biết, anh muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của chị tôi?” Vẻ mặt Vương Nhất kỳ quái hỏi: “Người đập phá công ty của nhà họ Bạch là cậu, người làm rối tung mối quan hệ giữa nhà họ Bạch và nhà họ Kim cũng là cậu. Liên quan gì đến tôi?” “Anh…” Kim Thành Phong hít thở không thông, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Vương Nhất lại gọi hắn tới đây, coi hắn như bia đỡ đạn đây mà. Chuyện đập phá cửa tiệm Diệp Kình Hiên cũng có thể làm được, tại sao cứ phải gọi Kim Thành Phong hắn? Bởi vì gọi Kim Thành Phong sẽ giảm thiểu tối đa rủi ro tổn thất và bị lộ hơn, mà Kình Hiên Bang của Diệp Kình Hiên nói thế nào cũng là một thế lực ngầm cùng nổi danh với nhà họ Đồng, nếu làm lớn chuyện thì sẽ liên luỵ Diệp Kình Hiên, chuyện này không cần thiết. Kim Thành Phong vốn đang muốn chửi cha mắng mẹ người nào đó thì đột nhiên kìm nén lại, hít sâu một hơi, sau đó đập mạnh cái ly thủy tinh được chế tác tinh mỹ trong tay xuống đất. Toanh! Nháy mắt, chiếc ly thuỷ tinh bị đập vỡ tan tành. Âm thanh bén nhọn chói tai vang lên thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt ở đây. Nhạc đột ngột dừng lại, những nữ dancer đang nhảy cũng ngừng lại, hoang mang nhìn tình cảnh bên dưới, chỉ có ánh đèn màu đầy màu sắc vẫn lập loè như cũ, nhấp nháy soi lên gương mặt từng người. “Các anh định làm gì?” Một vài nhân viên pha chế chạy đến, giận dữ tra hỏi: “Tại sao lại làm bể ly rượu!” “Các người bán rượu giả cho tôi lại còn hỏi tôi tại sao?” Một ánh mắt hung tợn lóe lên trong mắt Kim Thành Phong, anh ta cười khẩy, loảng xoảng tiếng nữa, một chân đá đổ cái bàn trước mặt. Ào ào! Loảng xoảng! Bàn bị đạp đổ ngay lập tức, rượu đặt trên đó vỡ tan tành thành từng mảnh, rượu chảy khắp sàn nhà. “Anh nói láo!” Người pha chế đỏ mặt cãi lại: “Mỗi chai rượu ở đây đều đã được kiểm định nghiêm ngặt!” Tuy nói như vậy, nhưng Vương Nhất vẫn nghe ra anh ta hơi thiếu tự tin. Ngành nào cũng vì mục đích kiếm tiền, quán bar đêm lại càng như thế, đừng nói là ở đây, các quán bar khác dù ít hay nhiều cũng ăn bớt ăn xén nhập vài chai rượu ngoại giả, đây là quy củ của ngành, ai cũng hiểu cả. Chỉ là không ai bóc trần thôi.