Chương 112 “Đây là việc khiến cho em phiền não, nói cho anh biết thì có ích gì?” Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất với vẻ lạnh nhạt. Vương Nhất mỉm cười rồi nói: “Nếu như anh thật sự tìm ra cách thì sao?” Lý Khinh Hồng lắc lắc đầu, đáp lại anh một cách nghiêm túc: “Anh biết bây giờ em bất mãn anh nhất ở điểm nào không?” “Điểm nào?” Sắc mặt Vương Nhất hơi thay đổi. “Nói mà không giữ chữ tín.” Lý Khinh Hồng quay đầu đi, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Anh nghèo cũng được, cũng có thể không có công việc, tôi có thể nuôi anh, nhưng anh là một người đàn ông!” “Là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình, tôi biết anh muốn an ủi tôi, nhưng cách an ủi của anh rất low.” Vương Nhất ngẩn người nhìn Lý Khinh Hồng, anh cười khổ, không giải thích thêm gì nữa. “Về nhà đi.” Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam đang ngủ say lên, quay đầu đi ra khỏi phòng họp. Trong bóng tối, ánh mắt Vương Nhất chợt thay đổi, trở nên sắc sảo như chim ưng. Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Đi điều tra công ty Giải Trí Huy Hoàng.” “Dạ, thiếu chủ.” … Hiệu suất làm việc của Lãnh Nhan rất nhanh, Vương Nhất vừa tới Tử Viên đã nhận được thông tin. “Thiếu chủ, Giải Trí Huy Hoàng là tập đoàn Giải Trí dưới trướng nhà họ Bạch ở Thiên An, nhưng mà công ty ấy không hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Bạch, bọn họ chỉ nắm một nửa cổ phần thôi, nửa số cổ phần còn lại là của nhà họ Đồng, thế lực ngầm. Lãnh Nhan tiếp tục báo cáo: “Đồng thời, họ họ Bạch và họ nhà họ Kim có quan hệ làm ăn rất mật thiết.” “Được.” Nghe thông tin chấn động như thế, Vương Nhất chỉ hờ hững gật đầu, chứng tỏ anh đã có tính toán riêng của bản thân. “Lãnh Nhan, ngày mai cô theo tôi đến Giải Trí Huy Hoàng một chuyến.” Anh nói với chất giọng lạnh lùng. “Dạ.” … Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc. Lý Khinh Hồng toan xuống tầng một gọi Vương Nhất đi ăn sáng, mặc dù anh đã tổ chức một buổi hôn lễ linh đình trước nay chưa từng có cho cô, nhưng đến khâu đeo nhẫn thì cô lại từ chối, bởi thế hai người vẫn chưa được tính là vợ chồng thật sự, tất nhiên phải chia phòng ngủ riêng. Nhưng vừa đẩy cửa ra, cửa sổ không đóng, ngọn gió ban mai lạnh lẽo kêu xào xạc bên khung cửa, không thấy bóng dáng Vương Nhất đâu cả. Lý Khinh Hồng nhíu mày, lặng lẽ đóng cửa lại, cô thầm mắng trong lòng, không biết cái tên này đi đâu nữa rồi. Nhưng cô không rảnh đi tìm Vương Nhất, sau khi đưa Vương Tử Lam đến trường mẫu giáo, Lý Khinh Hồng đi thẳng đến công ty. Hôm nay cô phải xử lý phương án mà nhà họ Lâm đã đưa ra. Cùng lúc đó, trong tòa nhà Huy Hoàng.