Chương 110 Cậu cấp dưới ấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, dù gì chuyện này liên quan đến đời tư của lãnh đạo. Vương Nhất dẫn Vương Tử Lam đi vào trong phòng họp, vừa nhìn đã thấy Lý Khinh Hồng. Lý Khinh Hồng quay lưng về phía Vương Nhất, phòng họp vô cùng rộng lớn, chỉ có một mình cô mà thôi. Đèn đã tắt từ lâu, chỉ có ánh sáng hiu hắt từ cây đèn ngoài hành lang rọi vàng, kéo bóng dáng của cô ra thẳng tắp. Trông cô hơi mệt mỏi, hai tay bưng trán, cũng không biết đang nghĩ gì. “Mẹ ơi.” Vương Tử Lam cũng nhận ra tâm trạng của Lý Khinh Hồng không tốt, cô bé nấp sau lưng Vương Nhất, cất tiếng gọi khe khẽ. Lý Khinh Hồng chợt run rẩy, cô quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Vương Nhất dắt theo Vương Tử Lam đứng sau lưng mình, cô lặng lẽ nhìn con bé.” “Tử Lam.” Lý Khinh Hồng lập tức đứng dậy, giang rộng hai tay. Vương Tử Lam chạy đến ôm chặt lấy cô. Lý Khinh Hồng bèn bế Vương Tử Lam lên, Vương Nhất cũng bước đến bên cạnh cô, anh hỏi dò: “Sao thế, xảy ra chuyện gì?” Dù là lúc Vương Nhất sa cơ hay tỏa sáng, lúc đối mặt với Lý Khinh Hồng, anh vĩnh viễn luôn dè dặt như thế. Lý Khinh Hồng lắc lắc đầu, không trả lời mà chỉ nhìn Vương Nhất với vẻ ngạc nhiên: “Sao trễ thế anh mới đến.” “Xảy ra chút việc trong nhà trẻ, lỡ thời gian.” Vương Nhất mỉm cười rồi nói: “Sau này em phải hỏi thăm chuyện học hành của con nhiều hơn mới được, đừng có mài đầu vào công việc mãi thế.” Lý Khinh Hồng im lặng một lúc: “Em sẽ điều tiết lại thời gian.” “Anh biết em rất xem trọng công việc, thế nhưng bây giờ anh đã về rồi.” Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng với vẻ chân thành rồi nói: “Kiếm tiền nuôi vợ nuôi con là trách nhiệm của anh.” Lý Khinh Hồng mỉm cười không đáp, chỉ nói: “Về nhà thôi.” Sau khi dứt lời, cô bế Tử Lam đi ra khỏi phòng họp. “Khinh Hồng.” Vương Nhất chợt cất tiếng gọi. “Còn việc gì nữa sao?” Lý Khinh Hồng ngoái đầu nhìn lại. “Anh biết hồi trước anh không có ở đây thì em rất hận anh, nhưng bây giờ anh về rồi, ít nhất cũng để em chia sẻ gánh nặng với em nhé.” Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng một cách nghiêm túc, anh lắc đầu: “Anh không muốn chuyện gì cũng phải để em gánh chịu, nếu là thế trông anh cứ như đồ thừa vậy.” Sắc mặt Lý Khinh Hồng có vẻ lạ lùng, cô quay mặt đi, không nhìn Vương Nhất nữa: “Em đã quen rồi, hơn nữa chuyện này anh cũng không giúp gì được.” Câu nói của cô đã kích thích đến Vương Nhất: “Em còn chưa nói thì sao biết anh không giúp em được?”