Chương 102 Một quyền, đối phương đã bất tỉnh nhân sự, còn nằm trong bệnh viện thành phố hai tháng. “Có cần báo cảnh sát không?” Giáo viên xung quanh cũng sợ Vương Nhất bị Diệp Kình Hiên đánh chết, sắc mặt lo âu nhỏ giọng hỏi. “Gọi xe cứu thương đi.” Hiệu trưởng cau mày, nói. Cô ta biết bối cảnh ba Bạch Tiểu Bảo, là người của nhà họ Bạch, phía cảnh sát đến có tác dụng sao? Huống hồ, cũng là tên oắt này tự mình tìm chết, khiêu khích Diệp Kình Hiên – đây không phải là tự treo cổ, chán sống sao? Một quyền của Diệp Kình Hiên chớp mắt liền tới, mang theo quyền phong cuồng bạo, thổi tung tóc trước trán Vương Nhất. Tuy nhiên, tiếng đả kích buồn bực trong tưởng tượng không truyền tới, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt… Quyền của Diệp Kình Hiên đang dừng trước má Vương Nhất không tới năm phân, mà Vương Nhất, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, vẫn bình tĩnh nhìn anh ta. “Đánh với tôi, không kêu con anh lui ra, ngộ thương trẻ con làm sao?” Diệp Kình Hiên thu lại quyền, lạnh nhạt nói. Vương Nhất nghe vậy, cũng cúi đầu nhìn. Chỉ thấy Vương Tử Lam vẫn ôm chân mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Kình Hiên, cũng không sợ hãi, như chỉ cần có Vương Nhất bên cạnh, cô bé vĩnh viễn cũng sẽ không sợ. Vương Nhất xoa đầu Vương Tử Lam, khẽ cười, trong lòng lại thêm một phần hảo cảm với Diệp Kình Hiên. “Không ngại, anh tùy tiện ra tay, đừng cố kỵ.” Lời nói tràn đầy tự tin. Lần này, Diệp Kình Hiên không lộ ra sắc mặt trước đó, mà nhìn Vương Nhất thật sâu. Rất ít ai còn có thể mặt không đổi sắc khi một quyền của anh ta rơi xuống, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái. Hoặc là anh giả bộ, hoặc là anh thật sự là một cao thủ… Ba Bạch Tiểu Bảo đứng một bên nhìn đến ngứa răng, thầm hận một quyền vừa rồi sao không đánh xuống, nếu mà đánh xuống, tên oắt đó đã tàn phế rồi! Nhưng không sao, lại lần nữa cũng vậy… Ba Bạch Tiểu Bảo chưa từng thấy Diệp Kình Hiên thua. Điều chỉnh lại trạng thái, một quyền của Diệp Kình Hiên lại oanh động về phía Vương Nhất. Lần này, anh ta không cố kỵ nữa, quyền phong càng thêm uy mãnh. Tất cả mọi người đều mở to mắt, cách vài mét, họ cũng có thể cảm nhận được uy lực bao hàm trong một quyền này của Diệp Kình Hiên. Tuy nhiên, chỉ liếc một cái, Vương Nhất đã khẽ lắc đầu. Quá nhiều kẽ hở! Anh từ tốn nhấc một tay, nhẹ nhàng đẩy về phía trước. Đơn giản như đẩy xe nôi.