“Mẹ ơi, sao mẹ lại không uống?” Tiểu ức Đồng nhìn chằm chằm nước cam trước mặt Lê Hân Đồng, đôi mắt nhỏ sáng lấp láng, “Nước ép trái cây rất giàu vitamin c, không chỉ có thể xinh đẹp mà còn có thể loại bỏ mệt mỏi. Mặc dù mẹ đã đẹp như tiên nữ nhưng cũng cần chú ý để chăm sóc nha. Nào mẹ mau uống chút đi.” Lê Hân Đông không nhịn được phụt cười ra, tiểu quỷ này lại còn thả thính cô nữa, “A thằng bé này, mồm mép sao mà ngọt vậy con luôn đối xử với phụ nữ như vậy sao.” Tiểu ức Đồng chống tay lên má rồi nghĩ, “Thế thì cũng phải xem tình huống. Con thường chia thành ba kiều phụ nữ. Kiểu thứ nhất là mức độ đẹp. Đương nhiên phải dùng những từ ngữ hoa mỹ nhất để miêu tả. Kiểu thứ hai là nhan sắc bình thường. Thì mỉm cười khen ngợi, cũng chỉ nói xinh đẹp. Kiểu cuối cùng là rất xấu, con thường không nói chuyện cũng không thể làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.” Lê Hân Đồng: toang rồi, đứa trẻ này nhỏ như vậy đã bắt đầu nhìn người để đối nhân xử thế, sau này lớn lên sao được, còn chia phụ nữ thành ba loại, đúng là không có ai như thế. “Vậy con cảm thấy mẹ thuộc kiểu nào?” Lê Hân Đồng hỏi. “Mẹ” Tiểu ức Đồng nhìn Lê Hân Đồng một cái, lắc đầu: “Mẹ hả loại nào cũng không được.” Lê Hân Đồng: mấy cái này có nghĩa là cô không phải phụ nữ? “Trong mắt cùa con, mẹ là thuộc cấp nữ thần. Đương nhiên không thể đánh đồng như những phụ nữ phổ thông rồi.” “Con” Lê Hân Đồng quả là dở khóc dở cười, cô sắp bị nó khen lên trên mây rồi, “Nhãi con, con biết cái gi là nữ thần không?” Biểu cảm của Tiểu ức Đồng bỗng nhiên trịnh trọng: “Con đương nhiên biết rồi. Nữ thần chính là người phụ nữ hoàn hảo nhất trên đời này. Mẹ chính là người như vậy. Vốn dĩ làm sao bố lấy mẹ được, mẹ không biết chứ trước đây bố con kén chọn như thế nào. Lê Hân Đồng nhướng lông mày. Cô ấy miễn nhiễm với những lời khen của nhóc con này nhưng câu cuối cùng lại thu hút sự chú ý của cô ấy. Bạc Diễn Thần trước đây rất kén chọn phụ nữ sao? Sao cô ấy không phát hiện. Chí ít đối với cô ấy, Bạc Diễn Thần chọn cũng không chọn đã quyết định chung sống rồi.” “À vậy sao? Bố của con kén chọn như thế nào?” Trẻ con không cần thiết nói dối, Lê Hân Đồng cảm thấy cần hỏi cho rõ ràng, cô ấy cũng muốn nhiều hơn biết về chuyện quá khứ của Bạc Diễn Thần. “Đúng rồi bố rất kén chọn.” Tiểu ức Đồng hắng giọng, một dáng vẻ canh cánh trong lòng, “Bố nuôi và Cảnh thúc thúc giúp bố giới thiệu rất nhiều cô xinh đẹp nhưng bố lại không ưng người nào. À chính xác hơn, bố vốn dĩ là ngay cả nhìn cũng lười nhìn một cái. Có vài lần không đùn đầy được còn cố tinh dẫn con theo đi xem mắt, còn bảo con cố ý giả thành một thằng nhãi ranh.” Lê Hân Đồng giựt giụt khóe miệng, người đàn ông kiêu ngạo và tự phụ như Bạc Diễn Thần đương nhiên sẽ không chịu kiểu tình yêu và hôn nhân cổ hủ như vậy. Nhưng bảo ức Đồng giả thành thằng nhãi ranh thì chiêu này thật sự quá tuyệt. Đây dường như không phải là điều mà một ngưòi nghiêm túc như Bạc Diễn Thần sẽ làm. Lê Hân Đồng không thể tưởng tượng được đó là một bức tranh sống động và hài hước như thế nào. “Thế con giả thàng thằng nhãi ranh thì có dọa cho cô nào chạy không?” Lê Hân Đồng cười rồi hỏi. Tiểu ức Đồng thở dài, cả mặt phiền não, “Haiz, không biết có phải do kỹ năng diễn xuất kém hay không mà mấy cô đó có vẻ không ghét bỏ. vẫn bám lấy bố như kẹo, không tài nào rũ bỏ được.” Lê Hân Đồng: “…” Mấy cô gái đó đối với việc mang theo một nhãi con cũng không ghét bỏ, sự quyến rũ của Bạc Diễn Thần là điều hiển nhiên. “Haha.” Lê Hân Đồng cười, “Cái kiểu xem mắt này hình như không hợp với bố con rồi.”.