Cũng chỉ có Triệu Gia Kỳ nói thì Diệp Phồn Tinh mới có thể để ở trong lòng như thế.

Phó Cảnh Ngộ nhất thời có chút không vui.

Triệu Gia Kỳ vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm đang tới, hướng về phía Diệp Phồn Tinh hỏi: "Có phải mình quấy rầy đến cậu và anh Ngôn đây rồi hay không? Chỉ có điều, Tinh Tinh à, cậu cũng thiệt là, chú Phó yêu thương cậu như vậy, cậu còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, quen biết toàn người không trong sạch, cậu nói có đúng hay không?"

Cái gì trêu hoa ghẹo nguyệt, nói tới vô cùng khoa trương.

Diệp Phồn Tinh biết, thứ Triệu Gia Kỳ am hiểu nhất chính là dùng dáng vẻ vô tội, bôi đen người khác.

Lúc trước chính là như vậy ở trước mặt Cố Vũ Trạch bôi đen mình.

Nhưng mà, thời khắc này, Triệu Gia Kỳ ở trước mặt Diệp Phồn Tinh, thậm chí trong mắt Phó Cảnh Ngộ, chính là một con Hề.

Diệp Phồn Tinh trả lời: "Tôi thấy người khác không nghĩ nhiều, người suy nghĩ nhiều chỉ có cô thôi! Không phải cô muốn nói tôi và Ngôn Triết ngoại tình sao? Phải nói tới mịt mờ như vậy? Trước đó, lúc sinh nhật Phó Cảnh Ngộ, cô ở trước mặt chồng tôi bêu xấu tôi rồi, làm sao? Bây giờ còn muốn dùng mánh khóe giống như vậy nữa sao? Triệu Gia Kỳ, tôi cũng rất muốn biết, cô hại tôi như vậy thì có ích lợi gì?"

Trong nháy mắt Triệu Gia Kỳ thật đáng thương.

Nhưng mà bây giờ, Triệu Gia Kỳ hướng mũi dùi nhắm vào mình, Diệp Phồn Tinh sẽ không khách khí nữa.

Cô ghét nhất loại phụ nữ tâm cơ như vậy.

Triệu Gia Kỳ vô tội nói: " Mình làm sao phải hại cậu chứ? Chỉ là mình muốn nhắc nhở cậu, chú Phó rất tốt đối với cậu, cậu hẳn nên biết quý trọng."

"Chuyện của tôi, lúc nào đến phiên cô quản?" Một mực đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ âm trắc mở miệng.

Phó Cảnh Ngộ đương nhiên đứng về phía bà xã nhà mình!

Hơn nữa anh cũng nhìn ra được Triệu Gia Kỳ đang khích bác ly gián.

Người phụ nữ này thật sự coi anh là thằng ngu si dễ lừa gạt à!

Triệu Gia Kỳ dừng một chút, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, phát hiện sắc mặt của anh rất lạnh.

"... Chú Phó..." Ánh mắt của anh làm cho cô ta có chút bối rối...

Phó Cảnh Ngộ đi tới bên cạnh Diệp Phồn Tinh, đem áo khoác choàng lên vai cô, âm thanh ôn nhu, "Bên ngoài lạnh lắm, ra ngoài cũng không chú ý một chút?"