Cho nên bình thường hai người đều là rất đúng mực, nhiều lắm chỉ hôn đơn thuần, tuyệt đối không có bất kỳ hình ảnh không thích hợp thiếu nhi nào hết.

Giờ phút này, bị cự tuyệt, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên đùi của anh cọ tới cọ lui, làm nũng nói: "Tại sao? Anh là chồng của em, tại sao không cho nhìn?"

"Em nhìn còn chưa đủ nữa sao?" Lúc cho cô nhìn thì cô không nhìn, hiện tại lại muốn chạy tới cán dỗ anh?

Tâm cơ quá sâu!

Diệp Phồn Tinh hừ hừ, âm thanh hừ hừ vẫn rất nũng nịu.

Phó Cảnh Ngộ nhếch mép lên, cảm giác lòng của mình mềm nhũn, "em đừng ở trong lòng anh nhích tới nhích lui, ngoan ngoãn một chút."

Cô cứ như vậy, thân thể của anh chắc chắn sẽ có phản ứng!

Anh đâu phải là hòa thượng.

Nhất là mấy tháng này, nhẫn nhịn thật khổ cực.

Diệp Phồn Tinh nói: " Nhưng em muốn!"

Hiện tại cô có con rồi, rất phách lối, phóng hỏa vô cùng liều mạng.

Phó Cảnh Ngộ bắt được tay cô, ẩn nhẫn nói: "Đừng tưởng rằng có Bảo Bảo thì anh không thể làm gì em "

Trên thực tế, hiện tại anh hoàn toàn có thể đụng vào cô rồi, Phó Cảnh Ngộ cũng thực bội phục mình làm thế nào nhịn xuống được.

Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, " Em có một vấn đề muốn hỏi anh."

Ánh mắt của cô lấp láy, nhìn một cái liền không có ý tốt.

Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Vấn đề gì? Nghĩ xong kỹ rồi nói."

"Có phải mấy tháng nay anh ra bên ngoài tìm người phụ nữ khác không?" Diệp Phồn Tinh rất tò mò.

Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, " Em cảm thấy thế nào?"

"Đương nhiên là không biết mới hỏi anh." Diệp Phồn Tinh nói: "Có mấy lần buổi tối anh xã giao trở lại rất muộn, lúc ấy em ngủ rồi, ai biết anh có ở bên ngoài léng phéng với hồ ly nào hay không?"

Đều tại Triệu Gia Kỳ nói những lời đó, làm cho Diệp Phồn Tinh hiện tại có cảm giác nguy cơ rình rập.

Phó Cảnh Ngộ không chịu nổi, cảm thấy đây quả thực là một loại vũ nhục đối người khác

, trong cuộc đời Phó Cảnh Ngộ, trừ Diệp Phồn Tinh ra, liền chưa từng có người phụ nữ thứ hai