Lửng mật 

Diệp Phồn Tinh không dám đánh tiếng chào hỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, cô gái kia giống như là nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn lướt qua Diệp Phồn Tinh, ánh mắt rất là lạnh lùng. 

Sau khi cô ta cúp điện thoại đi xuống lầu, cũng không thèm lên tiếng chào hỏi Diệp Phồn Tinh. 

Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của cô ta, cũng đi theo xuống. 

Trong phòng ăn có rất nhiều người, cô Bình chuẩn bị bữa sáng tươm tất lên trên bàn ăn, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Phồn Tinh còn chưa dậy sao?" 

Bởi vì hôm nay Nhiếp Vân Đóa và Nhiếp Vân Tiêu tới, cho nên, Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ dậy rất sớm. 

Cũng có thể vì Diệp Phồn Tinh thức dậy hơi trễ. 

Phó Cảnh Ngộ nói: " Cô ấy thích ngủ nướng, cứ để cho cô ấy ngủ thêm một lát." 

(Aaaaaa, sao lại ngược cẩu vậy chứ, trái tim bé nhỏ của tới, ựa ựa... Ngọt vỡ tim rồi, ước gì chồng tui sau này cũng bảo với tui như thế nhỉ) 

Ở trong câu nói của Phó Cảnh Ngộ, thì ngủ nướng chính là một chuyện đương nhiên. 

Không có cách nào, ai bảo anh sủng Diệp Phồn Tinh như vậy chứ? 

Cô Bình cười một tiếng, "Vậy thì chờ lát nữa đi gọi con bé." 

Bọn họ vừa nói chuyện, liền thấy Nhiếp Vân Đóa đi vào. 

Cô Bình nhìn thấy con gái đã lâu không gặp của mình, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, "Vân Đóa." 

Nhiếp Vân Đóa lãnh đạm thờ ơ nhìn thoáng qua mẹ mình, phảng phất chẳng qua chỉ là một người họ hàng xa, không có hôn chút nồng nhiệt nào của một đứa con gái gặp lại mẹ mình. 

Cô ta ngồi xuống, cười ngọt ngào với Phó Cảnh Ngộ, "Cảnh Ngộ." 

Nhiếp Vân Đóa ghét nhất hai người, một là Ngôn Triết, hai là mẹ ruột của mình. 

Lúc cô ta mới hơn hai tuổi thì cô Bình bắt đầu đến Ngôn Gia làm người giúp việc, cho nên cô ta rất ghét mẹ mình, bao nhiêu công việc không làm, lại đi làm người ở đợ cho người ta. 

Về phần Ngôn Triết, ở trong mắt cô ta, Ngôn Triết chỉ là một cậu ấm bất tài vô dụng, cướp tình thương của mẹ mình. 

Trước kia cô ta đã tới đây mấy lần, trong cái nhà này, người duy nhất để cho cô ta có chút hảo cảm, chính là Phó Cảnh Ngộ. 

Nhìn thấy con gái chào hỏi Cảnh Ngộ, không nhìn đến mình, cô Bình có chút chua xót.