Kết quả nói xong câu đó, cô ta ngẩng đầu lên, lại phát hiện Phó Cảnh Ngộ đang xoay người rời đi. 

Phó Cảnh Ngộ không thèm để ý đến những thứ này! 

Triệu Gia Kỳ muốn lợi dụng một điểm này để Phó Cảnh Ngộ giúp mình nhưng cô ta đã tính sai mất rồi. 

Sợ anh đi mất, mình sẽ bỏ qua cơ hội này, Triệu Gia Kỳ nói tiếp: "Là người thích Diệp Phồn Tinh làm, người kia là bạn của chú, tên là Ngôn Triết, hôm nay anh ta cũng tới nơi này." 

Nếu như không phải là Diệp Phồn Tinh nói, Triệu Gia Kỳ cũng không biết tên của Ngôn Triết. 

Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, Triệu Gia Kỳ thấy anh có phản ứng, vội vàng nói: " Cháu nói những thứ này, không phải là muốn làm cái gì, chẳng qua chỉ cảm thấy chú tốt như vậy mà bọn họ lại làm ra loại chuyện trơ trẽn này, cháu cảm thấy không đáng cho chú thôi." 

Phó Cảnh Ngộ nghe xong, đôi mắt trở nên thâm trầm phức tạp. 

Nhưng không có tiếp lời của Triệu Gia Kỳ, trực tiếp đi lên. 

Triệu Gia Kỳ cắn môi, không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ lại không có một chút phản ứng nào... 

Anh không tức giận? 

Ngày cả như vậy cũng không tức giận sao? 

Anh tin tưởng Diệp Phồn Tinh đến vậy ư! 

Nếu như có một người như Ngôn Triết thích mình, chẳng lẽ Diệp Phồn Tinh lại không động tâm ư? 

Dù sao đều là phụ nữ, hẳn chẳng có mấy người có thể kháng cự mị lực của Ngôn Triết. 

Triệu Gia Kỳ nghĩ như thế, quay đầu lại, đúng lúc thấy Diệp Tử Thần đứng phía sau mình. 

Thần sắc trên mặt của Diệp Tử Thần rất nghiêm túc, Triệu Gia Kỳ nhìn thấy cậu ta, biết cậu ta là em trai Diệp Phồn Tinh, chột dạ rời đi. 

Diệp Tử Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta hai lần rồi mới đi lên lầu. 

-

Diệp Phồn Tinh đang ngồi ở trong phòng, cùng Lâm Vi, Tả Dục, còn có cả Ngôn An nói chuyện phiếm ăn điểm tâm thì Diệp Tử Thần đi vào.