Cơ hội lần này đều do cô ta cố gắng đi tranh thủ mà có được. 

Ngày nào cô ta cũng phải uống rượu đến cháy ruột, để cho mấy lão già bụng bệ sàm sỡ sờ soàng cũng chỉ muốn có thêm cơ hội nhỏ nhoi. 

Nhưng mà bây giờ, tất cả cố gắng của cô ta đều bị Ngôn Triết phá hủy. 

Diệp Phồn Tinh nghe xong, lại cộng thêm suy đoán của bản thân, mới lý giải một chút manh mối, "Ý của cô là, bây giờ cô bị phong sát có liên quan đến tôi?" 

"Không phải cô bảo anh ta làm sao?"Triệu Gia Kỳ nhìn về phía Ngôn Triết rồi lại nhìn Diệp Phồn Tinh, " Tôi hận các người cả đời này." 

Triệu Gia Kỳ nói xong, uống một hơi hết sạch rượu vào trong miệng. 

Diệp Phồn Tinh cầm đồ uống, cho Ngôn An một ly, đi tới chỗ Ngôn Triết. 

Cô nhìn Ngôn Triết một cái, "Có phải anh giở trò gì sau lưng tôi không?" 

"Cái gì chứ?" Ngôn Triết hỏi. 

Diệp Phồn Tinh nói: "gần đây Triệu Gia Kỳ bị phong sát, cô ta nói là bởi vì tooi... Là anh làm?" 

Ngôn Triết nói: " Cô ta bảo em đi tìm anh à?" 

Bộ dáng Ngôn Triết rất bình tĩnh. 

Diệp Phồn Tinh cảm thấy ngoài ý muốn, nói thật, cô có chút bị dao động, bởi vì cô không nghĩ tới chuyện này, lại... Có liên quan đến Ngôn Triết, "Cho nên, thật sự là anh sao?" 

"..." Ngôn Triết nhìn Diệp Phồn Tinh, " Chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, anh thấy cô ta ngứa mắt, chẳng liên quan gì đến em hết " 

Mặc dù anh ta tỏ ra là một người tùy tiện, nhưng quả thực Diệp Phồn Tinh không tin chuyện này không có liên quan gì với cô. 

Ngôn Triết và Triệu Gia Kỳ không thùng không oán, hai người lại không tiếp xúc, làm sao đột nhiên ngứa mắt Triệu Gia Kỳ? 

Căn bản Triệu Gia Kỳ còn không có cơ hội tiếp cận với tầng lớp cao quý như Ngôn Triết, không phải sao? 

Ngôn Triết thấy Diệp Phồn Tinh phản ứng rõ ràng không tin, cười nói: "Được rồi, đích xác là bởi vì em thật, em nghĩ xem nên cảm ơn anh như thế nào đi?"