Phó Cảnh Ngộ như vậy, dường như lại đẹp trai ở mật trình độ mới. Diệp Phồn Tinh nhìn anh, đang muốn nói gì đó mà quên béng đi mất: "Hôm nay anh thật là đẹp trai." 

Đột nhiên được tán dương làm cho Phó Cảnh Ngộ không ngờ được. 

Đây là đang ở trước mọi người đó, muốn khen anh thì cô cứ kéo anh về phòng riêng mà khen, được vợ khen giữa chốn đông người ngại quá đi mất. 

Ps: Ngộ ơi, liêm sỉ gì giờ này nữa 

Không ai để ý đến anh Phó của chúng ta bởi vì khẩn trương mà tai đỏ ửng lên. 

Anh quay sang nói với mấy vị khách: "Xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được với mọi người " 

Sau đó anh nắm tay Diệp Phồn Tinh đi tới một bên. 

Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nói: "Bên này anh còn có mấy người khách, thời gian còn sớm, hôm nay rất nhiều người, em dẫn An An đi tìm phòng mà nghỉ ngơi, đến giờ lại xuống." 

"Có thể sao?" Diệp Phồn Tinh đối với sắp xếp của anh tràn đầy hoài nghi, "Mẹ sẽ không cảm thấy em không hiểu chuyện, không giúp anh chào hỏi khách khứa chứ?" 

"Không đâu." Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nhìn vợ anh, những vị khách ở nơi này cô đều không quen, hơn nữa, cô cũng không thích xã giao, còn không bằng để cho cô đi làm chuyện mình thích. 

Ánh mắt của anh vô cùng ôn nhu, làm cho Diệp Phồn Tinh có cảm giác như gió xuân thổi qua. 

Trong lòng cô nghĩ, hiện tại rõ ràng là mùa đông mà, nhưng vì cái gì mà anh lại làm cho cô cảm thấy ấm áp như vậy? 

Diệp Phồn Tinh cười nói với Phó Cảnh Ngộ: "Vậy cũng tốt, cảm ơn ông xã, chồng em tốt nhất." 

Phó Cảnh Ngộ nói: "Đi đi." 

Lúc nào anh cũng coi Diệp Phồn Tinh như cô bé nhỏ mà cưng chiều, bình thường trong nhà có chuyện gì phải làm, cũng sẽ không để cho cô bận rộn, đều là bọn họ tự xử lý.