Điện thoại của cô, dĩ nhiên cô biết máy vẫn đang mở. 

Liền như vậy, mới vừa rồi còn cùng hắn diễn những thứ kia làm gì? 

Diệp Phồn Tinh cũng không nói nhảm với hắn, trực tiếp nhét điện thoại vào trong tay Cố Vũ Trạch. Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh, có một loại xung động bị cô làm tức đến thổ huyết. 

Tưởng Sâm cũng ngây người, không biết đang diễn cái gì. 

Phó Cảnh Ngộ trầm giọng nói với Cố Vũ Trạch: "Ai cho cháu trở về?" 

Cố Vũ Trạch cầm điện thoại mặt tái xanh. Hắn nhìn Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh lại tỏ ra vô tội mà nhìn móng tay của mình. 

Cố Vũ Trạch tự nhiên lại bị dạy dỗ một trận, trong lòng Cố Vũ Trạch bực bội bốc lửa ngùn ngụt trên đầu, nghe xong giáo huấn một trận trực tiếp đi mất. 

Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của hắn, không nhịn cười được một tiếng, liền như vậy còn muốn tới chêu cô, thật là thú vị. 

Cố Vũ Trạch vừa đi, điện thoại của cô lại đổ chuông. 

Vẫn là Phó Cảnh Ngộ gọi tới, Diệp Phồn Tinh nghe máy, " Ông xã." 

" Em còn muốn lấy Cố Vũ Trạch à?" 

"..." Ông trời làm chứng, từ trước đến giờ Diệp Phồn Tinh cảm thấy chồng mình là một người biết phân biệt phải trái, nhưng mà bây giờ, cô cảm thấy mình phải thu hồi cái ý nghĩ này. 

Rốt cuộc anh nghe đâu ra cô muốn lấy Cố Vũ Trạch vậy? 

Diệp Phồn Tinh yếu ớt nói: " không có mà." 

"Không?" Phó Cảnh Ngộ dường như khẽ hừ một tiếng, giễu cợt mười phần. 

Diệp Phồn Tinh quẫn bách cực kì, "Không phải vừa rồi anh nghe hết rồi sao? Em bảo em muốn lấy cậu ta khi nào?" 

"Đúng vậy, anh nghe rất rõ." 

Thùng giấm siêu to khổng lồ lại bốc mùi rồi, chưa quá đi mất