Ngôn Triết xuất hiện, nhìn thấy đại soái ca, mọi người đều ngừng lại, nhìn Ngôn Triết với ánh mắt của thiếu nữ mới lớn nhìn thấy trai đẹp.

Ngôn Triết đi vào, sau lưng còn có một người phụ nữ trung niên đi theo sau, đó là người do Anh gọi điện thoại kêu tới.

Ngôn Triết nhìn thấy Tú Uyên nằm ở trên giường bệnh, trực tiếp đi tới, " Có phải cô xỉ nhục Diệp Phồn Tinh không?"

Trên người anh có một loại khí thế áp đảo làm cho Tú Uyên sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Diệp Phồn Tinh đứng ở ngoài cửa nhìn thấy một màn này, cho dù quen biết Ngôn Triết từ trước cũng vẫn cảm thấy thời khắc này Ngôn Triết có chút dọa người.

Tú Uyên run rẩy nói: "Tôi không nói gì hết."

Cô ta đương nhiên sẽ không thừa nhận.

"Không ư?" Ánh mắt của Ngôn Triết âm lãnh, anh đùa cợt mà cười một tiếng, lui qua một bên,người phụ nữ trung niên mới vừa đi theo anh tiến vào kia liền vọt tới, nắm tóc của Tú Uyên, kéo cô ta từ trên giường bệnh xuống.

Một màn này làm cho mấy người đang xem náo nhiệt sợ ngây người, mặc dù đều là bạn của Tú Uyên, nhưng trước bộ dạng thật sự đáng sợ của Ngôn Triết b, bọn họ cũng không dám giúp.

Tú Uyên bị người phụ nữ trung niên đè xuống đất, hung hãn vả đôm đốp vào mặt cô ta, Ngôn Triết khinh bỉ nhìn Tú Uyên, hỏi, " Cô nói ai là con điếm? Ai lên giường với đàn ông?"

Coi như đối phương là phụ nữ thì anh cũng không hề có ý định nương tay.

Từ trước đến giờ Ngôn Triết đã quen diễn vai ác rồi, bao nhiêu năm lêu lổng bên ngoài, ăn chơi quậy phá, đánh nhau... Còn trò gì mà anh chưa thử qua, anh căn bản không hề sợ phiền phức.

Diệp Phồn Tinh đứng ở cửa, nhìn vào bên trong, quả thật không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt.